Tấn Công Từng Bước

Chương 11.2: Triển lãm tranh

Nhắc đến chuyện đêm đó, Lâm Sâm im lặng vài giây: “Chẳng phải cậu nói hai người các cậu chia phòng ngủ hay sao?”

Lục Ngư nghẹn họng: “Ừ, ừ đúng.”

Lúc đầu chính cô đã nói như vậy với hai người bạn thân của mình. Lục Ngư nhớ Ngô Chi Ngữ còn cười cô, đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi mà vẫn không giữ chân được bác sĩ Tống, nhưng mà lúc đó Lâm Sâm rất chính nghĩa, còn giúp cô đấu võ mồm với Ngô Chi Ngữ nữa.

“Nhưng thỉnh thoảng cũng không chia.” Lục Ngư thật thà bổ sung thêm một câu.

Kiểu người dạo chơi qua vô số bụi hoa như Lâm Sâm, tất nhiên đã hiểu ý của cô, đám cưới rồi thì phải có nghĩa vụ của vợ chồng đúng không? Vì vậy đêm hôm đó, đã mười hai giờ mà Lục Ngư vẫn chưa ngủ, mà anh ấy lại nghe thấy lời của Tống Tập Mặc nói trong điện thoại... Chắc là vừa kết thúc nhỉ?

Anh ấy đã chọn được một thời điểm rất thích hợp.

Lâm Sâm cười cười.

Lục Ngư nhìn vẻ mặt kỳ lạ của anh: “Cậu nghĩ gì vậy?”

“À, không có.”

Cả bàn thức ăn, Lâm Sâm cũng chẳng ăn được bao nhiêu, chỉ vừa nói chuyện với Lục Ngư vừa chờ cô ăn no.

Hai giờ chiều, sân ngoài của câu lạc bộ tư nhân xuất hiện không ít những chiếc xe sang trọng. Lâm Sâm đi vào đợi chưa đến mười phút thì đã thấy buồn ngủ. Chuyện này còn nhọc nhằn hơn cả việc đi dạo phố với bạn gái.

“À thì,” anh ấy đi vào theo Lục Ngư: “Cậu thích bức tranh nào, tôi tặng cậu?”

Tốt nhất là mua xong về ngay.

Lục Ngư liếc anh ấy: “Cậu chẳng tôn trọng các bậc thầy gì cả.”

“Thôi cho xin, các bậc thầy chẳng phải là nhắm vào túi tiền của tôi hay sao.” Lâm Sâm chỉ ngọn đèn trên đỉnh đầu: “Còn làm mấy trò mèo này nữa, chỉnh đèn tối như vậy, có thể thấy rõ tranh vẽ gì sao?”

Lục Ngư muốn trợn trắng cả mắt: “Cậu nhỏ tiếng thôi, đừng để người ta nghe thấy, không thì tôi cũng mất mặt theo cậu đó. Qua đây tôi giảng cho mà nghe.”

Lâm Sâm vốn dĩ đang nghịch chìa khóa xe, đi theo sau cô, nghe như vậy thì lập tức chạy tới bên cạnh Lục Ngư.

“Cậu nhìn cái này đi.”

Lâm Sâm nghe lời ngẩng mặt lên, nhìn lên trần nhà trên đầu hai người.

“Kiểu cột sáng treo dưới trần nhà hình mái vòm này là nguyên tố tuyến tính nhỏ nhất, nó phối hợp tất cả ánh sáng trong không gian, dùng phương pháp thay đổi nhỏ nhất để tăng cường tính linh hoạt cho không gian của hành lang và đại sảnh. Mà trong cột sáng này có ánh đèn chiếu thẳng về phía trước, có thể làm nổi bật tên họa sĩ nằm trên mái vòm bằng gạch men sứ, lại phối hợp với cột đèn dẫn dắt người xem tranh đi qua đi lại trên hành lang mà không cảm thấy buồn chán đơn điệu. Cùng lúc đó, gắn thêm đèn led vào chính giữa đèn âm trần, vừa hay có thể làm nổi bật tác phẩm.”

Lục Ngư đi khập khiễng, giơ tay ấn đầu Lâm Sâm xuống: “Đây chính là ánh sáng kết hợp với tranh vẽ, không phải là mánh khóe như quý ngài đây nói đâu.”

Bởi vì đứng gần, Lâm Sâm ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô, anh ấy nhếch môi cười với Lục Ngư: “Nhiều kiến thức như vậy sao, cậu giảng tiếp cho tôi nghe đi.”

Nhưng cô hai Lục không bị anh ấy đánh lừa: “Vậy cậu đi học lớp hội họa vỡ lòng đi rồi hẵng quay lại.”

Cô vừa nói vừa đi vào trong, cuối cùng dừng chân trước bức tranh treo chính giữa phòng trưng bày, Lâm Sâm đi theo: “Cậu thích cái này à?”

Lục Ngư gật đầu, nhưng tất cả tác phẩm của buổi triển lãm lần này đều được mua lại hết rồi, bức tranh này cũng không ngoại lệ.

“Tôi đi hỏi thăm là ai đã mua nó, cùng lắm thì tôi ra giá gấp đôi để mua lại.”

Cuối cùng Lâm Sâm cũng tìm được chuyện để làm, Lục Ngư cũng không kịp mở miệng: “Không cần.”

Thưởng thức nghệ thuật thì anh ấy không làm được rồi, nhưng kỳ kèo mặc cả với người khác thì Lâm Sâm khá giỏi.

Trong phòng triển lãm này chỉ trưng bày năm bức tranh, giờ phút này chỉ có một mình Lục Ngư. Cô mặc chiếc quần dài bằng len màu trắng, mái tóc dài uốn lọn vừa đen vừa dày mềm mại xõa xuống bên hông, nhìn từ đằng sau, cả người cô mảnh mai cao ráo, yên tĩnh mà dịu dàng.

Đèn trong phòng trưng bày chuyển sang màu xanh nhạt, từng tiếng sóng biển lọt vào tai, Lục Ngư nhắm mắt lại như cô bé trong tranh, trong lòng chợt cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.

“Cô Tiểu Lục?”

Lục Ngư nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, bèn mở mắt ra quay đầu lại.