Tống Tập Mặc trực ban mấy ngày liên tiếp, bất ngờ hủy bỏ mấy ca phẫu thuật mới đổi được chút thời gian nghỉ ngơi, cho nên kế hoạch ban đầu của anh là về nhà tắm rửa xong xuôi rồi đánh một giấc thoải mái.
Nhưng vừa mở cửa, trông thấy cô mặc một chiếc áo ngủ trắng tinh, mái tóc dài xõa tung, lộ ra cánh tay cùng bắp đùi trắng nõn và trơn bóng, mặt mày sạch sẽ cùng vẻ mặt thoáng ngạc nhiên lại khiến anh có phản ứng.
Có thể nhìn ra hay sờ được số tiền mà Lục Ngư đã tiêu tốn cho bản thân.
Cho dù không bật đèn, anh cũng có thể nhìn rõ mồn một vết đỏ mờ ám vì bị mυ'ŧ mát rải rác trên cần cổ và làn da trắng nõn đến phát sáng của cô. Lục Ngư hơi ngượng ngùng né tránh, cô nghiêng người định nói với anh một câu. Nhưng vừa mới hé miệng thì đã bị anh hôn lấy, chiếc lưỡi trơn trượt dễ dàng quấn lấy đầu lưỡi của cô, tiếng nước miếng vang vọng khắp căn phòng.
Lúc này mới bao lâu, Lục Ngư đã sắp quên mất.
Quên mất việc Tống Tập Mặc ở trên giường và xuống giường là hai nhân cách khác nhau.
Lúc bác sĩ Tống mặc quần áo, lạnh lùng có thể so với hòa thượng trong miếu, trong mắt không có nam nữ mà chỉ có hai chữ: Bệnh nhân.
Thế nên mỗi lần anh nhét thứ đó vào trong cơ thể cô, Lục Ngư luôn có cảm giác tội lỗi như yêu nữ dụ dỗ hòa thượng phá giới vậy.
Lục Ngư thầm hiểu rõ trong lòng về gương mặt cùng dáng người của mình. Bởi vì quá hiểu nên cô mới nảy sinh cảm giác tội lỗi, nếu không kết hôn thì hòa thượng sẽ không phá giới.
Kết hôn rồi nghĩa vụ vợ chồng là gì? Tống Tập Mặc là người sẽ không mắc nợ sự nghiệp học hành, mỗi lần anh sẽ chủ động thực hiện nghĩa vụ.
“A!”
Lúc anh đẩy vào trong bên dưới cực kỳ căng trướng, Lục Ngư không nhịn được kêu lên.
“Đau à?” Cơ thể anh nóng bỏng, ngay cả giọng nói cũng hơi khàn.
Thật ra cô cũng không đau lắm, chỉ thấy không thể để anh lại tiến vào trong, cứ vào tiếp thì sẽ rách mất. Cô thấy Tống Tập Mặc nhìn xuống phía dưới, vội vàng mở miệng: “Không, không đau, chỉ... chỉ là hơi trướng.”
Lục Ngư vừa thốt ra miệng đã hối hận, Tống Mặc Tập sẽ không nghe ra cách nói uyển chuyển này, mà chỉ coi đó là thật. Cũng giống như việc bạn nói với bác sĩ rằng đầu đau dữ dội, bác sĩ sẽ mổ xẻ để trị tận gốc. Nhưng nếu nói hơi đau, anh sẽ chỉ kê thuốc để bạn từ từ khỏi hẳn.
Quả nhiên, người ta đâu có ý định dừng lại, còn đưa ra cách chữa trị: “Anh sẽ chậm một chút.”
Anh cúi người hôn cô, một tay đỡ eo cô, tay còn lại thò xuống vuốt ve nơi kết hợp giữa hai người. Cũng không biết có phải anh quá am hiểu về kết cấu sinh lý của con người nhờ vào ưu thế chuyên ngành hay không, Lục Ngư dần cảm thấy bụng nhỏ tê dại, bên dưới không còn khó chịu như lúc nãy, từng dòng nước ấm áp không ngừng chảy ra.
Cô cảm nhận được thì người đàn ông trên người cũng có thể cảm giác được rõ ràng. Anh vẫn hôn dịu dàng như cũ, ánh mắt Lục Ngư ngày càng trở nên mơ màng, ai ngờ giây tiếp theo anh đột nhiên đυ.ng mạnh một cái, đâm nguyên cây gậy cứng rắn và thô dài vào tận sâu bên trong.
“Ưm!” Cô bị nụ hôn nóng bóng quấn lấy không thốt lên lời, mà tận sâu trong bụng nhỏ như thể có điểm nào đó bị thọc mở khiến anh tiến quân thần tốc, cả người vừa chua xót vừa xụi lơ, chỉ có thể để mặc anh đùa giỡn.
Hai ngày nay, cô bận tìm việc nên không tới phòng tập gym, vì thế hậu quả lập tức phơi bày.