Tấn Công Từng Bước

Chương 1.2: Phòng ngủ chính

Lục Ngư biết anh đi rửa tay, đây là thói quen của anh. Cô lại dựa vào cửa phòng tắm: "Anh ăn tối chưa, để em đi lấy đồ ăn cho anh?"

Câu hỏi thật sự rất ân cần quan tâm, nhưng cô cũng chỉ biết nấu mì gói.

Cũng may Tống Tập Mặc nói: "Không cần đâu, anh đã ăn trong bệnh viện rồi."

Lục Ngư gật đầu, nhất thời cô cũng không nghĩ ra được chủ đề khác để nói chuyện. Quên đi, vẫm nên đi ngủ thôi.

“Vậy anh ngủ sớm đi, ngủ ngon.” Nói xong cô đi vào phòng ngủ chính.

Hẳn là anh ấy vẫn sẽ ngủ ở trong phòng dành cho khách, nếu không thì cũng sẽ ở trong phòng làm việc xem tạp chí y học cả đêm, đúng không?

Dù sao ngủ riêng phòng cũng không phải một hai lần nên không có gì phải hỏi nhiều. Cô đi ngủ sớm, hoặc là anh chưa về, hoặc là hai ba giờ sáng mới về, chỉ cần anh về muộn, anh sẽ ngủ ở phòng dành cho khách.

Có thể xem như đấy chính là đạo đức lương y như từ mẫu của anh, tôn trọng giấc ngủ của cô.

Lại nói tiếp, Tống Tập Mặc vẫn luôn như vậy, một học sinh ngoan trong mắt thầy cô, một đứa con ngoan trong mắt ba mẹ. Anh thực sự rất xuất sắc, còn trẻ tuổi nhưng đã trở thành phó chủ nhiệm của khoa thần kinh. Xuất sắc hay không không quan trọng, chỉ cần nhân cách tốt, nếu ở trong thời cổ đại cũng sẽ là công tử dịu dàng bị nhóm công chúa tranh giành.

Lục Ngư hoàn toàn ngược lại, trước năm hai mươi tuổi, là một phú nhị đại chỉ ăn tiêu rồi chờ chết, tiêu tiền như nước, mê đắm trai đẹp, sau hai mươi tuổi, một con phượng hoàng sa sút không bằng một con gà, đều nói con lạc đà gầy còn hơn con ngựa, nhưng cô cũng không hiểu được bản thân mình đem tiền tiêu hết rồi biến thành một kẻ không có công ăn việc làm.

Ngay khi cửa sắp đóng lại, cô nhìn thấy Tống Tập Mặc đi ra ngoài, đi về phía mình.

Bày ra dáng vẻ “còn có chuyện gì nữa không”, thân mật đứng đợi ở cạnh cửa.

Quả nhiên, anh hỏi: "Mật khẩu mới là gì?"

"À phải rồi." Lục Ngư lại suýt nữa quên mất, nói: "Là sinh nhật của Leo, chính là... Ngày nó được nhặt về."

“Được rồi.” Anh đi ngang qua cô rồi bước vào phòng ngủ chính.

Lục Ngư giật mình, cứng ngắc xoay người lại. Tống Tập Mặc đã sớm lấy quần áo, đóng cửa phòng tắm lại, bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Lục Ngư không hiểu tối nay tại sao anh lại tắm ở phòng tắm trong phòng ngủ chính, sau đó mới ý thức được đây cũng là phòng của anh, quần áo phần lớn quần áo đều là thay ở chỗ này, tại sao lại không tắm ở đây?

Vừa rồi không phải anh tới để hỏi mật khẩu, thuận tiện vào trong tắm rửa một cái.

Cô trở lại giường một lần nữa, quay lưng về phía phòng tắm, mơ màng chìm vào trong giấc ngủ. Trong nhà càng nhiều người, cô càng cảm thấy thoải mái, cũng không thèm để ý cửa phòng ngủ có khóa hay không, nhắm mắt hai phút liền cảm thấy buồn ngủ.

Tiếng nước chảy không biết dừng từ lúc nào, cửa phòng tắm cũng không biết khi nào mở ra. Mơ hồ cảm giác được anh đang đi ra ngoài, Lục Ngư cũng lười hỏi nhiều.

Tống Tập Mặc lau tóc, đi vào phòng bếp uống một cốc nước đá. Cuối cùng trở lại phòng ngủ chính.

Phía sau lưng cô hơi trũng xuống, ngay sau đó chăn bông trên người cô cũng bị lấy đi. Lục Ngư vô thức kéo về phía mình, cũng thành công kéo được chăn về phía mình.

Đèn không tắt, Lục Ngư ngủ không thoải mái, cô dụi dụi mắt, tùy ý nói: "Anh ra ngoài nhớ tắt đèn."

Sau lưng lại có động tĩnh, sau một khắc đèn trong phòng tắt hết, Lục Ngư hài lòng cọ cọ vào gối, không biết có phải là nằm mơ không, lễ phép nói cám ơn.

Tống Tập Mặc nằm xuống bên cạnh cô, cũng không lên tiếng trả lời.

Lục Ngư ngủ không ngon, không ngừng trằn trọc, trong căn phòng yên tĩnh luôn có thể nghe thấy tiếng sột soạt của chăn bông.

Sau một lúc lâu im lặng, Tống Tập Mặc liếc nhìn người đã lăn đến bên cạnh mình.

“Hôm nay em có mệt không?” Anh hỏi.

Lục Ngư cảm giác được giọng nói này đang ở ngay bên tai, rất rõ ràng, cô mơ màng trả lời: "Cũng có..."

Căn phòng lại chìm vào im lặng.

Ngay sau đó, cô cảm thấy một hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy lưng mình, một đôi tay từ vạt áo luồn vào trong áo của cô, dọc theo chiếc bụng phẳng lì và mịn màng hướng lên phía trên, cho đến khi chúng giữ lấy bộ ngực đầy đặn và tinh tế.

Cảm giác liếʍ láp nóng bỏng, ướŧ áŧ từ gáy đến dái tai, váy ngủ bị lột ra, cảm giác mát lạnh tức thì khiến Lục Ngư mở mắt ra.