Tám giờ tối, Lục Ngư đắp mặt nạ đang nằm ở trên ghế sô pha, mải nghịch điện thoại trong tay, còn tai thì lắng nghe tiếng TV.
Trong nhóm chat tổng cộng có ba người, đang ăn mừng vì một kẻ lười biếng như cô cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học, ở nhà nhàn nhã chờ một năm tìm một công việc.
Lâm Sâm là một phú nhị đại không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng cũng không chơi bời với đám bạn lêu lổng, dứt khoát ném ra hàng chục bao lì xì. Ngô Chi Ngữ là một tiểu phú bà có cùng đẳng cấp với bọn họ nhưng tương lai phải kế thừa sản nghiệp của gia đình, luôn cảm thấy chướng mắt với hành vi vung tiền khắp nơi của giới nhà giàu mới nổi này. Đối phương vừa mới gửi bao lì xì tới, cô ấy đã gửi tới một đống biểu cảm, mấy đồng tiền dơ bẩn này của các người là giỏi?
Với tư cách là kẻ thua cuộc từng ăn chơi trác táng, Lục đại tiểu thư cầm lấy điện thoại điên cuồng nhấn, cuối cùng mới cảm thấy thỏa mãn đem mấy nghìn bỏ vào trong túi.
Nếu không vẫn nên chấp nhận làm đồ khốn nạn đi.
Lục Ngư đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh tháo mặt nạ ra.
Người ta chỉ cần rỉ qua kẽ ngón tay là đủ ăn, còn tìm công việc gì nữa.
Cô rửa mặt sạch sẽ, lại lấy một đống chai lọ bôi lên mặt, còn soi gương cẩn thận ngắm nghía, cuối cùng chải lại mái tóc dài chuẩn bị đi ngủ.
Ai ngờ vừa đi được hai bước, cô liền lùi lại, “tách” một tiếng đèn tắt đi. Lục Ngư vén chăn lên giường, không khỏi thở dài, Lục đại tiểu thư cuối cùng cũng tới bước đường này, hai tay vốn là để vẽ, nay dùng để tắt đèn, tưới hoa, cho chó ăn.
Nghĩ đến đây, cô chống người ngồi dậy, liếc nhìn cái cũi ngoài ban công, Tiểu Lí Áo đang ngủ ngon lành.
Cô lại ngã xuống, chó cũng đã ngủ, cô còn thức để làm gì. Tất cả những người xinh đẹp đều nhờ đi ngủ sớm.
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng “tít tít”, người đang nằm trên chiếc giường rộng lớn nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy.
Bên ngoài có những âm thanh kỳ lạ không ngừng truyền đến, cô nín thở không nhúc nhích. Rốt cuộc có chuyện gì vậy, nửa đêm có trộm đột nhập vào nhà? An ninh của một tiểu khu đắt tiền lại kém tới như vậy? Cô nhớ tới chiếc điện thoại vẫn còn vứt trên sô pha, vội vàng xuống giường chạy ra ngoài.
Vừa đi đến phòng khách, liền có tiếng gõ cửa, Lục Ngư không hiểu sao hai chân lại trở nên mềm nhũn, va vào một góc của bàn trà, khiến cô kêu lên một tiếng đau đớn. Tiếng gõ cửa bên ngoài thoáng dừng lại.
Lục Ngư không để ý đến chân đau, nhanh chóng cầm điện thoại lên, vào thời khắc mấu chốt cô lại do dự hai giây, gọi bảo vệ khu nhà hay gọi cảnh sát sẽ nhanh hơn?
Cô dứt khoát nhấn 110, đang định nhấn nút gọi thì bên ngoài truyền đến một giọng nói.
"Lục Ngư, mở cửa."
Giọng nói dễ nghe lại có chút quen thuộc. Cô khựng lại, chợt nhớ ra một chuyện.
Cánh cửa được mở khóa từ bên trong, sau khi mở cửa, một khuôn mặt đẹp trai xuất hiện. Người đàn ông bên ngoài cao lớn, mặc toàn đồ đen, đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn là một anh chàng siêu đẹp trai, nhìn thoáng qua đã nhận ra là Tống Tập Mặc.
Mỗi lần Lục Ngư nhìn thấy Tống Tập Mặc, cô mới nhớ ra mình đã kết hôn. Ban đầu cô bị khuôn mặt này mê hoặc tới thần hồn điên đảo, nhưng tới bây giờ nhìn thấy nhiều... Cảm thấy không thể nhìn thêm nữa, nhà của bác sĩ Tống chính là bệnh viện, còn nhà của cô nhiều lắm cũng chỉ là một cái khách sạn, mà người này bỏ tiền ra mua mà thôi.
"Em đổi mật khẩu rồi?"
Câu hỏi này khiến Lục Ngư lấy lại tinh thần, cô lắp bắp nói: “À, đúng rồi, thỉnh thoảng em sẽ đổi mật khẩu, nhưng lần này em quên nói với anh.”
“Được.” Anh đơn giản trả lời, dường như cũng không đem chuyện thiếu chút nữa mình không vào được nhà để ở trong lòng.
Cô đứng bên cửa nhìn anh bước vào, đóng cửa lại, thay giày.
Trong huyền quan chìm trong không khí im lặng quỷ dị.
“À, sao đêm nay sao anh lại về sớm vậy?” Lục Ngư nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, lễ phép hỏi han.
Giữa vợ chồng, nếu như không nói lời nào cũng không được tốt lắm.
“Vốn dĩ có ca phẫu thuật, nhưng đột nhiên lại bị hủy.” Anh xoay người đi vào phòng tắm.