Tấn Công Từng Bước

Chương 2.2: Nghĩa vụ (H)

Anh không hề giảm tốc độ, nhát sau sâu hơn nhát trước, ban đầu Lục Ngư còn ôm suy nghĩ cố gắng phối hợp thực hiện nghĩa vụ, nhưng cô càng phối hợp thì dường như anh càng dùng sức, quấn quít chơi cô hết từ trước ra sau. Mãi đến khi cô mềm nhũn sụp eo, đưa lưng về phía anh nhưng quỳ không nổi, Tống Tập Mặc mới vươn cánh tay dài, ôm eo cô ngồi lên trên người mình.

Ngồi như vậy cắm vào càng sâu hơn, cơ thể Lục Ngư run lên một cách rõ rệt, hai cánh tay vòng qua cổ anh, muốn nói nhưng lại thốt không ra hơi. Người đàn ông vùi đầu trên ngực cô nhạy bén phát hiện, anh ngẩng khuôn mặt điển trai lên hôn cằm cô, chờ cô lên tiếng.

Lục Ngư không có tiền đồ bị mê hoặc bởi gương mặt nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙© này, hai chữ “không cần” đã đến bên miệng lại không thể nói ra.

Lại không phải ngày nào cũng thế, khó khăn lắm người ta mới được ăn thịt một lần còn không thể ăn no à?

Nào ngờ sự săn sóc này ở dưới giường gọi là tốt bụng chu đáo, còn trên giường lại là câu dẫn, dung túng. Lục Ngư lại bị đặt trở lại giường lần nữa, Tống Tập Mặc tùy ý lót một chiếc gối dưới người cô, làm vậy góc độ nghênh hợp càng tốt hơn.

“A... Chậm... chậm chút!” Dần dà, cô thật sự không chịu nổi, cũng không màng mình vừa mở miệng chính là rêи ɾỉ quyến rũ, Lục Ngư vẫn nũng nĩu nhắc anh: “Sâu quá rồi... Không, không được rồi, ưm…”

Cô còn chưa nói xong đã bị anh che miệng, cảm giác nghẹt thở bất ngờ khiến Lục Ngư kinh ngạc, không phải vì công việc quá bận rộn và mệt mỏi nên anh có thêm mấy sở thích kỳ cục gì đó đấy chứ?

Tống Tập Mặc chỉ là không thể để mặc cô nũng nịu trò chuyện với mình như thế, nhưng Lục Ngư lại không biết. Cô vì cả kinh mà căng thẳng đến mức co siết lại, vách thịt bên trong cắn đến độ làm anh tê cả da đầu, kɧoáı ©ảʍ xộc lên nhấn chìm lý trí. Anh siết eo cô càng đưa đẩy mạnh mẽ, hăng say.

Cả chiếc giường không ngừng rung lên, Lục Ngư siết chặt ga trải giường trong tay. Chỉ một thoáng, ánh sáng lóe lên trước mắt như thể có một dòng điện lạ thường lướt qua, nước mắt sinh lý thấm ướt tóc mai, tim đập nhanh đến mức như sắp vọt ra khỏi cổ họng.

Con sóng kɧoáı ©ảʍ đợt sau cao hơn đợt trước khiến cô cuộn tròn đầu ngón chân hồng nhạt, vui sướиɠ tột cùng khi Tống Tập Mặc triền miên hôn cô. Bên dưới chặt chẽ bị nhét đến căng vô cùng. Anh chỉ lùi ra một chút, chất lỏng trắng đυ.c lập tức ồ ạt chảy ra.

Luyện tập gym trước kia toàn uổng công vô ích, Lục Ngư yếu ớt nằm bò trong lòng người đàn ông. Cô cảm thấy mình như con cá nằm trên thớt, bị cởi sạch sẽ, khắp người loang lổ dấu vết, mồ hôi cùng nước mắt làm tóc ướt nhẹp, hình tượng không hề ưu nhã chút nào.

Sau khi cao trào, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng mãi vẫn chưa giảm bớt, hai người ôm nhau càng nóng hơn. Lục Ngư không muốn là cá nướng, vì thế gắng cử động muốn thoát khỏi vòng tay anh.

Cô vừa động, đỉnh đầu lập tức vang lên âm thanh: “Em nghỉ ngơi đủ rồi à?”

Bây giờ đầu óc Lục Ngư đang đình công, nghe thấy câu này, cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng hiểu ý của anh qua ánh mắt.

Sau đó, cô nghe thấy Tống Tập Mặc nói: “Làm thêm một lần nữa được không?”