Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 67: Thân phận là gì ?

Phải nói rằng cảm xúc của Cố Giai Giai lúc này đã điềm tĩnh hẳn đi không phải là suy nghĩ tiêu cực như lời vị quản kia đã nói .

Bỡi vì bản thân Cố Giai Giai biết rõ nhất rằng mình bây giờ có làm như thế nào củng không thoát khỏi đây được , không thể nào chọc giận cái tên kia mà gây nguy hiểm cho người thân của mình .

Với lại bản thân cô bây giờ đã mang thai không thể nào suy nghĩ như lúc trước nữa mặc dù là bản thân chẳng muốn có con một chút mà cả .

Nhưng dù gì đó củng là con của mình tại sao lại không an phận cam chịu số phận mà sống chứ , cho dù là sau này không được ở bên cạnh con của mình củng không sao cả bỡi vì trên đời này không phải việc gì đều hoàn hảo cả .

Từ lúc bản thân Cố Giai Giai đã bị giam tới bây giờ thì củng đã hiểu rõ rất là nhiều nên củng chẳng muốn chống đối để tìm lấy phiền phức nữa.

Suy nghĩ một lúc lâu Cố Giai Giai nhẹ nhàng mà ngẩn đầu hướng khuôn mặt nhỏ nhắn có phần xinh đẹp ấy về phía vị quản gia .

Cố Giai Giai nở một nụ cười ôn hòa đáp lời .

— Chú quản gia cháu chỉ cảm thấy hơi bất ngờ mà thôi chứ củng không suy nghĩ tiêu cực gì cả ! Với lại cháu củng cảm thấy hơi mệt nên củng không muốn chọc giận tên kia nữa ! -----

Nghe được câu nói này của Cố Giai Giai thì vị quản gia kia liền cười khổ một tiếng bỡi bản thân mình củng thấy có nhiều phần uất ức cho cô .

Vị quản gia thở dài nói .

---- Tiểu thư ! Từ khi bác sĩ tới khám sức khỏe và bảo cô mang thai thì chắc tới bây giờ Bà Lục củng được biết ! Đây là con cháu nhà họ Lục nên chắc chắn người bên đó sẽ tới thăm nhanh thôi !-----

Phải nói là vị quản gia này nói củng không có sai lắm bỡi vì cho vài người giám sát hoàn cảnh thường ngày của con trai mình củng là bình thường mà thôi .

Cố Giai Giai nghe những lời nói này của vị quản gia kia thì củng có thể hiểu được là muốn nhắc nhở mình một ít việc .

Nên Cố Giai Giai củng chỉ cười nhạt mà đáp lời .

----Cháu biết rồi cảm ơn chú đã nhắc nhở ! Cháu thấy hơi mệt mỏi nên xin phép lên phòng một chút !----

Nói xong thì Cố Giai Giai củng nhẹ nhàng đứng dậy nhanh chóng mà thu dọn những thức ăn thừa trên chiếc bàn .

Vị quản gia thấy như thế liền nhanh chóng nói .

— Tiểu thư ! Bây giờ cháu đang mang thai để những việc này có người làm thì hơn , làm như thế không ổn lắm đâu ? ----

Cố Giai Giai nghe thế liền nở nụ cười đáp lời !

----Chú quản gia ở nơi này thân phận cửa cháu là gì mà không phải người làm ? với lại mới chỉ mang thai bốn tuần mà thôi không làm việc gì nặng nhọc là được ! ------

Cố Giai Giai vừa rửa bát liền nói .

---- À mà còn nữa sau này chú đừng gọi cháu là tiểu thư gì đó cùng là người làm ở nơi này cứ gọi Giai Giai là được !-----

Vị quản gia thấy Cố Giai Giai như thế thì củng không biết nói gì hơn , tuy nói rằng bản thân cô không có thân phận gì ờ nơi này nhưng mà Giai Giai mang đứa con nhà họ Lục không thể nào xem như người làm mà đối xữ .

----Không biết là thời gian trôi qua được bao lâu Cố Giai Giai đã thu dọn xong hết công việc mà nhẹ nhàng bước lên phòng mệt mỏi mà khép mờ đôi mắt .

Bây giờ bản thân cô củng không muốn suy nghĩ rồi gây áp lực cho bản thân mình nữa , bỡi vì theo cô nghĩ nước tới thì đất ngăn trời có sập xuống thì có người cao chống ,bản thân mình chỉ là một con kiến hôi có uất ức hay không cam tâm củng chỉ là trò cười cho người khác mà thôi .