Trong bầu không khí và tinh thần của Cố Giai Giai bây giờ thật sự rất hoảng loạn và lo lắng nhưng nhiều hơn là bất lực .
Bản thân cô bất lực với hoàn cảnh hiện tại bời vì mình làm cái gì đều không được cả bỏ mặt cho nhà họ Lục sắp đặt .
Trong khung cảnh yên tĩnh ấy hai con người đang ngồi bên cạnh nhau chẳng biết nói gì , Lục Lâm Phong hướng ánh mắt về phía Cố Giai Giai định lên tiếng thì bỗng bên ngoài nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền vào .
---- Lục tổng ! Là vị nào không khỏe vậy ?----
Nhìn theo hướng âm thanh vừa phát ra thì phía bên ngoài có vài hình dáng đang khoắc lên người những bộ trang phục nghiêm chỉnh của bác sĩ mà cúi đầu cung kính.
Lục Lâm Phong nghe được lời nói có phần cung kính này thì đưa ánh mắt nhìn qua những người vừa tới rồi nhẹ nhàng nói .
----Mấy người khám thử xem là cô gái này có thai hay không ?-----
Khi câu nói lạnh lùng như ma quỷ ấy vừa vang lên thì những người mới tới kia liền nhanh chóng tiến tới bên cạnh Cố Giai Giai mà khám thai .
Trong phút chốt những món đồ nghề của bác sĩ đã nhanh chóng trưng bày lên bàn mà làm việc mà cái tên ác ma kia giao phó .
Cố Giai Giai thẩn thờ cả người bản thân củng không hề chống cự hay phản kháng gì , bỡi vì cô là hiểu rõ hơn ai hết cái tên này chẳng tốt lành gì mà bản thân mình có trốn củng không thoát .
Không biết là thời gian đã trôi qua được bao lâu những người bác sĩ kia củng đã xong việc mà thu dọn dụng cụ .
Có một vị bác sĩ tuổi tầm trung niên bước tới mặt Lục Lâm Phong mà cúi đầu cung kính đáp .
-----Thưa Lục tổng ! Cô gái này đã có thai được tầm khoảng bốn tuần rồi ! Nếu muốn đứa bé khỏe mạnh thì người mẹ phải ăn ngủ đúng mức đặt biệt là hạn chế việc tức giận làm ảnh hưởng đến thai nhi !----
Khi những lời nói này vừa vang lên rồi truyền đến bên tai Lục Lâm Phong thì hắn liền nở một nụ cười nhẹ nhàng .
Lục Lâm Phong nhẹ nhàng có phần lạnh lùng nói .
----- Tôi biết rồi ! Cái người lui ra đi !----
Khi những người bác sĩ kia nghe được thì liền nhanh chóng cúi đầu cung kính với Lục Lâm Phong rồi bước ra bên ngoài mà rời đi .
Lục Lâm Phong hướng ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu tận bên trong có sự yêu thương hiếm thấy mà nói .
------ Về cuộc sống của Em và đứa bé từ bây giờ về sau này như thế nào thì phải tùy sự ngoan ngoãn mà an phận của Em !----
Lục Lâm Phong nói xong liền nhanh chóng đứng dậy mà rời đi , bản thân hắn biết là Cố Giai Giai sẽ không nhẫn tâm mà từ bỏ đi người thân và gây ảnh hướng đến đứa bên nên sẽ an phận .
Hắn củng biết là bây giờ cô cần thời gian để suy nghĩ và những chuyện đã qua để ổn định lạnh nội tâm nên mới rời mà đi .
Cố Giai Giai vẩn ngồi thẩn thờ mà trầm tư trên chiếc ghế ấy mà suy nghĩ một lúc lâu , nhưng phía bên ngoài có một hình dáng củng khá là quen thuộc bước đến cạnh cô .
Vị Quản gia kia cúi đầu cung kính nói .
---- Tiểu thư ! Có cần ăn một ít cháo để tẩm bổ hay không ?-----
Phải nói vị quản gia trung niên này khá là tốt với Giai Giai và củng biết rằng cô đang rất là hoan mang nên mới ngồi trầm tư như thế .
----- Tiểu thư ! Cho dù có như thế nào thì củng phải lo cho bản thân mình đừng để cảm xúc tiêu cực chi phối ! Dù có như thế nào củng phải suy nghĩ cho người thân của mình hoặc là đứa bé trọng bụng nữa chứ ! Vừa rồi cô củng nghe lời bác sĩ nói rồi đấy !------