Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 49: Tài nịnh hót

Trên bầu trời anh trăng to lớn tròn hoe ấy đang tỏa sáng , những ngôi sao đang thi đua nhau mà tỏa sáng .

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từng cành cây ngọn cỏ làm bầu không khí càng thêm mát mẻ dễ chịu , nhưng cơn gió nhẹ nhàng ấy lại thổi qua khuôn cửa sổ ngang qua mái tóc một hình dáng thiếu nữ xinh đẹp .

Hình dáng ấy được ánh trăng soi sáng thêm được nét đẹp vốn có khuôn mặt ấy lại càng quyến rủ hơn .

Nhưng khi nghe thấy lời nói chói tai khó nghe đến cực điểm , nhưng mà Cố Giai Giai bây giờ chỉ biết thở dài một hơi mà quay về hướng Lục Lâm Phong nhìn hắn lấy một cái .

Cố Giai Giai lạnh lùng đáp .

----- Nếu tôi có tính kế thì bản thân củng chỉ muốn tự do mà thôi ! Tôi biết là cả đời này thế lực mình yếu ớt không làm gì được anh ! --------

Cố Giai Giai lạnh lùng nói xong thì củng chẳng thèm quan tâm gì hắn nữa ánh mắt đẹp đẽ ấy lại nhìn qua khuôn cửa sổ .

Thấy hình dáng của Cố Giai Giai như thế thì trong lòng Lục Lâm Phong khó chịu không thôi , phải nói nếu như mới lần đầu gặp Giai Giai mà bắt gặp hình dáng này thì hắn không suy nghĩ gì mà bóp chết cô .

Nhưng hôm nay bản thân hắn chẳng làm gì được cô , phải nói là không nỡ lòng mới đúng nhưng mà thấy được cảm xúc này của cô thì trong lòng hắn khó chịu không thôi .

Lục Lâm Phong nhẹ nhàng hướng ánh mắt về phía Cố Giai Giai đáp .

-----Cô đang thách thức giới hạn của tôi đúng không ? Tôi rất thích đối mặt với những người cứng đầu !------

Nói đến đây Lục Lâm Phong cười lạnh lùng nói tiếp .

—Chắc chắn việc này vui lắm đấy ! Không biết là những người xung quanh cô cảm thấy thế nào đây !-----

Lục Lâm Phong nói xong liền nhanh chóng đi tới cạnh chiếc nệm im ả trong tư thế thỏa mái mà nằm xuống nhìn về hướng Cố Giai Giai .

Cố Giai Giai nghe thấy những lời uy hϊếp đầy trắng trợn kia thì khuôn mặt lập tức biến sắt , thân hình nhỏ nhắng của cô nhanh chóng bước tới cạnh bên hắn mà ngồi xuống .

Cố Giai Giai ra vẽ nở một nụ cười gượng đáp .

-----Lúc nảy tôi chỉ đùa một chút mà thôi ! Anh là người ở phía trên cao đừng trách những lời nói của tôi ! Tôi xoa bóp cho anh , anh đừng giận tôi có được không ?-------

Cố Giai Giai làm xuống cái tư thái này phải nói là bản thân cô còn khó chịu hơn ai hết , thật sự nếu bản thân cô không bị hắn nắm trúng cái đuôi thì chắc bây giờ Giai Giai đã trốn tới nơi này rồi .

Cố Giai Giai nói xong liền nhanh chóng mà dùng hai bàn tay nhỏ nhắn ấy xoa bóp đôi vai to lớn ấy của Lục Lâm Phong trong tư thái rất là thành thục .

Nhưng mà hành động này của Cố Giai Giai làm sao qua mặt được người đã trải qua nhiều sóng gió như Lục Lâm Phong hắn chứ .

Nhưng phải nói là Lục Lâm Phong hắn thích cái cảm giác ở gần cạnh bên Cố Giai Giai , à không phải nói là hắn bị nghiện cái cảm giác này bên cạnh Cố Giai Giai mới đúng .

Lục Lâm Phong không nói gì liền gối đầu lên cặp chân trắng noãn của cô mà nhắm mắt tận hưởng cảm giác hiếm hoi mà Giai Giai đã mang lại .

Nhưng mà trong lòng của Cố Giai Giai bây giờ cảm thấy rất khó chịu , phải nói là uất ức mà không được nơi với ai cả.

Nhưng mà Cố Giai Giai liền dùng đôi bàn tay mềm mại ấy nhanh chóng xoa bóp đôi vang rắn chắt kia , khuôn mặt Cố Giai Giai liền nở một nụ cười nhẹ nhàng .

Cố Giai Giai hướng phía Lục Lâm Phong nói .

----- Ngày mai anh có thể cho tôi ra ngoài một chút được không ? Anh giam tôi trong đây muốn không thở nổi rồi đây này ! Xem như anh cho tôi đi thả gió một hôm được không !------

Tuy là Cố Giai Giai nói ra những lời suy nghĩ trong lòng này nhưng mà bản thân cô lại bỗng nhiên cứng cuốn họng , vì mình đã nói những từ không đúng lắm .

Bản thân cô nói mình bị giam ở nơi này chẳng khác nào nói Lục Lâm Phong hắn tàn ác , cho dù là thật đi nữa thì bản thân cố củng phải nuốt ngược vào trong lòng .

Cố Giai Giai vội vã cười tươi nói tiếp .

------ Là lỗi của tôi ! Tôi nói không đúng lắm !-----