Bầu trời đã về đêm dưới không khí đầy mát mẻ , trên bầu trời mặt trăng đã lên tới đỉnh đầu nhưng ngôi sao xung quanh nó đang đua nhau tỏa sáng .
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từng cành cây ngọn cỏ làm cho không khí thêm dễ chịu , trên con đường to lớn đang có rất nhiều xe qua lại , trên một chiếc xe ô tô sang trọng ấy có một hình dáng khá quen thuộc đang ngồi tựa đầu vào phía sau ghế .
Hình dáng này nếu có Cố Giai Giai tại đây thì sẽ nhận ra nếu không phải Lục Lâm Phong thì còn ai vào đây chứ .
-----Két…két…két .------
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe của Lục Lâm Phong ngừng tại trước một căn biệt thự sang trọng .
Lục Lâm Phong bước xuống chiếc xe trong tư thế lạnh lùng đầy bá đạo mà bước vào trong nhà , trong khuôn mặt hắn bây giờ trông rất lạnh lùng nhưng có chút mệt mỏi .
------ Anh Lâm Phong ! Lại đây dùng cơm !-------
Khi Lục Lâm Phong chưa bước vào bên trong thì bỗng nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên rồi truyền đến bên tai hắn .
Lục Lâm Phong nở một nụ cười đơn giản mà nhẹ nhàng liền tiến tới ngồi trước mặt Lục Gia Nhi trong tư thái rất mệt mỏi .
Lục Lâm Phong nhìn hướng em gái hắn nói .
------ Em tính ở nơi này đến khi nào ? Em định ở đây với anh luôn à !------
Lục Gia Nhi lườm hắn một cái chu môi đáp .
----- Anh không hoan nghênh em gái đầy dễ thương này à ? Nếu anh không muốn em sẽ mách mẹ đấy ! Xem anh sẽ đối mặt với mẹ như thế nào ?-----
Lục Lâm Phong nghe thấy lời nói của em gái hắn như thế liền đưa bàn tay véo vào đôi má của Lục Gia Nhi liền đáp .
------ Em đừng có dùng mẹ ra mà dọa anh ! Em có tin là anh bảo mẹ gả em đi hay không ? Có rất nhiều gia tộc muốn cầu hôn với em đấy , thử xem em đối phó thế nào ?------
Lục Gia Nhi nghe thấy lời nói này của Lục Lâm Phong khuôn mặt liền lườm hắn một cái , ánh mắt Lục Gia Nhi đầy ngang ngược đáp lời .
------Anh nở gả em gái đầy đáng yêu này hay sao ? Em không muốn gả đi , em muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ ! -----
Phải nói tuy rằng Lục Gia Nhi rất là ngang ngược ưa ngạnh , nhưng mà cô củng là người rất hiểu chuyển đặc biệt là rất yêu thương mẹ anh Lục Lâm Phong .
Lục Lâm Phong nhìn thấy được khuôn mặt của em gái đáng yêu của mình , hắn liền dùng bàn tay nhỏ bé ấy véo vào đôi má nhỏ nhắn kia đáp .
-----Thôi được rồi em mau ăn cơm đi ! À mà còn nữa ngày mai về bên cạnh mẹ đi ! đừng để mẹ lo lắng nữa có biết không ?------
Lục Gia Nhi liền lượm anh trai mình đáp .
----- Anh Lâm Phong ! Em thấy chị Hàn Tuyết rất tốt tại sao anh không cùng với chị ấy ? -----
Đây là lời nói thật lòng của Lục Gia Nhi bỡi theo tầm nhìn của cô thì Hàn Tuyết rất là tốt , nhưng cô củng hiểu rằng anh trai của mình không có ý gì với Hàn Tuyết cả .
Lục Lâm Phong liền nhíu đôi chân mày một cái nhìn Lục Gia Nhi đáp .
------ Em mau ăn cơm đi , đừng lo lắng việc của anh nữa ? Nếu không thì anh sẽ bảo mẹ gả em đi đấy ?------
Lục Lâm Phong nói xong liền nhẹ nhàng gắp thức ăn trên bàn bỏ đồ ăn vào miệng trông tư thái rất nhàng nhã .
Lục Gia Nhi thấy tư thái nhàng nhã ấy của hắn liền nhẹ nhàng mà thở dài , bản thân Lục Gia Nhi làm sao mà không hiểu anh trai của mình chứ việc mà hắn không muốn thì ai ép được chứ.
Không phải tự nhiên mà anh trai cô Lục Lâm Phong được mang tiếng là lạnh lùng tàn ác trong giới kinh doanh , cô thừa biết là anh trai mình chỉ nhỏ nhẹ và dịu dàng với người thân mà thôi .
Lục Gia Nhi và hắn đều im lặng mà dùng cơm , Lục Gia Nhi ngang bướng ấy củng chẳng muốn nói thêm gì , không biết là thời gian đã trôi qua được bao lâu hai người đã củng ăn xong .
Lục Lâm Phong nhìn hướng em gái mình liền nói .
------ Em lên phòng ngủ sớm đi ! Ngày mai mà về nhà chăm sóc mẹ đi ?-------
Lục Lâm Phong nói xong liền không đợi Lục Gia Nhi trả lời liền bước chân lên lầu , những bước chân ấy có vẽ đầy mệt mỏi mà đi lên phòng .
------ Két…-------
Tiếng mở cửa vang lên Lục Lâm Phong bước chân vào căn phòng của mình củng là nơi ở của Cố Giai Giai , xuất hiện trước mắt hắn là hình dáng của Cố Giai Giai đang ngồi hướng mình ra hướng khe cửa sổ mà ngắm nhìn bầu trời lúc về đêm .
--------Cô đang suy nghĩ cái gì thế ! Có phải là cô muốn tính kế gì với tôi không ?-------