Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 45: Phiền phức tìm đến cửa 3

Ánh nắng gay gắt đang sửi ấm từng còn đường lớn nhỏ làm cho bầu không khí càng thêm oi bước , cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từng cành cây ngọn cỏ làm cho khuôn cảnh ấy thêm rung động .

Dưới một căn biệt thự rộng lớn xung quang có rất nhiều bảo vệ , trong căn nhà sang trọng ấy có ba hình dáng khá quen thuộc không phải ai khác chính là Lục Lâm Phong , Lục Gia Nhi và Cố Giai Giai .

Trong không khí bên ngoài rata gay gắt và oi bước , nhưng nhiệt độ trong căn phòng này có một chút lạnh lẽo đến mức đáng sợ .

Lục Lâm Phong nghe được lời nói này của em gái hắn chiều chuộng nhất ,nhưng nhìn ánh mắt của và hành động của Cố Giai Giai thì hắn đã biết cô đã làm một chút việc sau lưng mình , ví dụ như là khiêu kích em gái hắn có mâu thuẫn vô cô .

Lục Lâm Phong nhìn Cố Giai Giai mà hừ lạnh một cái nói .

----Cô gái này chỉ là người hầu ở đây mà thôi ! Nếu dám chọc em gái bảo bối của tôi tức giận thì phạt cô không được ăn cơm !------

Lục Lâm Phong nói xong liền ngồi xuống trước cái bàn đã được trưng bày rất nhiều món ăn , nhưng về phần Lục Gia Nhi cứ như thế lại bỏ qua cho Giai Giai thì cô càng tức giận hơn .

Lục Gia Nhi nhìn hắn bằng một khuôn mặt đáng thương nói .

----- Anh Lâm Phong không cần em nữa à ! Tại sao lại không đuổi cô gái đáng ghét này ra khỏi đây ? -----

Lục Gia Nhi nói xong liền giậm chân trông rất tức giận mà nhìn châm chú vào Cố Giai Giai , khuôn mặt của Lục Gia Nhi lúc này trông rất ương ngạnh còn không xem ai ra gì .

Lục Lâm Phong liền nở một nụ cười ôn hòa nhìn vào khuôn mặt Lục Gia Nhi đáp .

----- Em gái đáng yêu của tôi ơi ! Nếu cô ta rời khỏi đây rồi thì làm sao có vật sống để em trút giận được !-----

Lục Lâm Phong nói xong liền gắp miếng thức ăn trên bàn mà bỏ vào miệng với tư thái trông rất nhàng nhã .

Phải nói Lục Lâm Phong hắn tuy lạnh lùng , tàn nhẫn và độc ác nhưng đối với em gái hắn luôn yêu thương chiều chuộng hơn bất cứ ai , bỡi vì từ sau khi chuyện tai nạn năm đó thì bản thân hắn còn trân trọng gia đình mình hơn .

Có lẽ còn một lý do nữa mà Lục Lâm Phong khômg hiểu được đó là " Bản thân hắn tận sâu trong đáy lòng không muốn Cố Giai Giai rời đi , bản thân hắn tham lam muốn giam giữ cô cả đời tạ nơi đây , cho dù bản thân cô có hận thì củng phải ở bên cạnh hắn !".

Những lời nói này Cố Giai Giai tới tai liền nở một nụ cười khá lạnh lẽo đầy chua sót , trong lòng cô uất ức không nói bản thân hắn đối xữ với mình như thế muốn sống củng không dễ, bây giờ thêm một cô em gái khốn kiếp không kém nữa thì thời gian sau này làm sao cô sống nỗi .

Nhưng mà Cố Giai Giai củng đã quá hiểu với sự độc ác của nhà họ Lục này nên bản thân cô củng không để tâm nữa .

Cố Giai Giai khuôn mặt xinh xắn có phần mệt mỏi kia nhìn vào hình dáng Lục Lâm Phong nhẹ nhàng nói .

-----Nếu như cô cậu chủ không có việc gì cần thì tôi xin phép đi làm việc khác !----

Phải nói Cố Giai Giai củng khá là thông minh khi bản thân cô nghe được lời hắn thì củng hiểu được là bản thân Lục Lâm Phong củng muốn mình làm người hầu trong nhà mà thôi .

Lục Gia Nhi nghe được lời nói đầy lễ phép của Cố Giai Giai thì liền thõa mãn cười lớn mà đáp lời .

----- Được ! Vậy cô đi làm việc khác đi khi nào cần tôi sẽ gọi !----

Lục Gia Nhi vừa nói xong thì Cố Giai Giai liền hiểu được là em gái của ma vương này hoàn toàn giống trẻ con , chỉ muốn cảm giác chiến thắng mà thôi .

Cố Giai Giai cúi đầu cung kính đáp lời .

---- Vâng tiểu thư !----

Nói xong Cố Giai Giai nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng đầy ung dung kia của Lục Lâm Phong một cái liền quay đầu mà đi .

Thấy hình dáng của Cố Giai Giai xa dần và biến mất khuôn mặt của Lục Gia Nhi liền đầy vui vẽ không kìm được mà nở một nụ cười .

Nhưng Lục Lâm Phong dùng bàn tay to lớn ấy véo vào má Lục Gia Nhi một cái cười vui vẽ đáp .

----Này ! Tại sao mới sáng sớm em lại ở nơi đây ! Nếu em gái xinh đẹp này nói nhớ anh trai thì mặt trời mọc hướng tây rồi !-----

Lục Gia Nhi khuôn mặt khuôn vui lắm hừ nhẹ một cái làm khuôn mặt đáng yêu nói .

------Anh còn trách em sao ? Nếu không phải do anh nói như thế trước mặt chị Hàn Tuyết thì em đâu tới đấy trông chừng anh !----