Trong ánh bình minh vừa soi sáng và sửa ấm từng con đường lớn nhỏ , cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từng cành cây ngọn cỏ .
Dưới căn biệt thự sang trọng ấy xung quanh có rất nhiều người đang bảo vệ , vào phía bên trong nhà có hai hình dáng khá quen thuộc nếu nhìn gần không phải là Cố Giai Giai và Lục Gia Nhi thì còn ai vào đấy chứ .
Cố Giai Giai đang nấu ăn xong chuẩn bị quay ra bên ngoài , nhưng mà nghe thấy được âm thanh này thì cô không cần suy nghĩ củng biết không phải em gái của ma vương thì còn ai vào đây chứ .
Nghe được lời nói này của Lục Gia Nhi thì cô quay lại nở một nụ cười ôn hòa đáp .
----Nhị tiểu thư cần gì mà mới sáng sớm đã tới tìm tôi ? ------
Cố Giai Giai thừa biết cái tính cáu kỉnh không xem ai ra gì của Lục Gia Nhi nên chỉ đáp lời khách sáo mà thôi , nhưng mà nghe được câu trả lời này của Giai Giai thì Lục Gia Nhi giậm chân ầm ầm cáu kỉnh đáp .
----- Này ! Cô là hồ ly tinh quyến rủ anh trai tôi ! Cô cho anh tôi ăn thứ gì mà nói cô là vợ sắp cưới chứ ? Tôi không có chị dâu như cô ! ------
----- Hừ ! mau rời khỏi đây cho tôi !-----
Nghe được lời nói này của Lục Gia Nhi thì trong lòng Cố Giai Giai rất là khó chịu , bỡi vì cô từ lúc nào quyến rủ cái tên ác ma khốn kiếp kia còn cái danh là vợ sắp cưới kia nữa đúng là không biết giải thích làm sao nữa .
Phải nói trên đời này không ai muốn rời khỏi đây hơn cô , bản thân cô liền bị người anh trai xem là bảo bối ấy giam cầm ở đây muốn sống không được tốt chết củng không yên đây này .
Nhưng hôm nay em gái bảo bối ấy của hắn lại xem cô là loại người gì chứ , Cố Giai Giai thở phào một hơi để giảm đi cơn tức giận .
Cố Giai Giai nở một nụ cười ôn hòa nhưng có phần lạnh lùng đáp .
----- Này ! Tôi bị anh trai bảo bối của cô giam tại đây này ! Bản thân tôi còn muốn rời khỏi đây bất kỳ ai đây này !-----
Lục Gia Nhi nghe được những lời nói này của Cố Giai Giai thì sắc mắt liền sa sầm lại trong lòng có một chút không tin .
Lục Gia Nhi không chịu thua thiệt mà nhìn Giai Giai đáp lời .
---- Này cô đừng có mà nói dối ! Trước giờ anh tôi không thích gần phụ nữa đâu như cô nói là giam giữ ở đây ! Cô tìm cách nói dối củng thức tế một chút được không ? Tôi buồn cười chết đi được !-----
Lục Gia Nhi nói xong liền cười to lớn đầy dĩu cợt , còn về phần Cố Giai Giai thì trong đầu đầy trầm từ không biết là Lục Gia Nhi nói có thật hay không .
Bỡi vì bản thân cô là vật thí nghiệm hiểu quả nhất , nếu như đúng lời Lục Gia Nhi nói là anh trai cô không thích gần phụ nữ thì bản thân cô là gì chứ ? , đâu phải là gần gũi theo kiểu bình thường những cái chuyện đáng xấu hổ kia củng đã từng làm qua .
Cố Giai Giai nhìn về hướng Lục Gia Nhi nở một nụ cười lạnh lùng đáp lời .
----Này ! Nếu cô bảo tôi dối , thì cô có thể xin anh trai của mình thả tôi đi được không ! Anh ta yêu thương em gái mình như thế chẳng lẽ không theo ý của cô !------
Lục Gia Nhi không suy nghĩ nhiều liền nở một nụ cười vui vẽ đáp .
----- Được ! Tôi sẽ bảo anh Lâm Phong đuổi cô khỏi đây !-----
Cố Giai Giai nghe thấy được lời nói và hành động của Lục Gia Nhi nhì cô củng không trả lời nữa , mà bản thân cô nhanh chóng dọn những món ăn ra bên bàn .
Lục Gia Nhi thấy như thế củng chỉ hừ một cái liền cao ngạo đi tới ngồi trên chiếc bàn ăn ấy trong tư ấy rất ung dung và tuy ý , nhưng mà Lục Gia Nhi chưa nhàng nhã được bao lâu thì phía sau vang lên một âm thanh to lớn ấy truyền quanh khắp ngôi nhà .
----- Ai cho em tới đây ? -----
Nghe được giọng nói này thì Lục Gia Nhi không cần suy nghĩ củng biết được nên bản thân cô nhìn quay sang phía phát ra âm thanh ấy , xuất hiện trước mặt cô không phải Lục Lâm Phong thì còn ai vào đây chứ .
Khuôn mặt Lục Gia Nhi ra vẽ ngoan ngoãn đang thương liền chạy tới bên cạnh Lục Lâm Phong nói với vẽ đáng thương .
----- Anh Lâm Phong ! Cô gái này không biết tốt xấu dám ở nơi này nói dối là anh trai giam giữ cô ta ! Cô ta còn nói dối rằng anh không cho người này rời đi ! Anh Lâm Phong nên phạt cô người này như thế nào đây ?-----