Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 46: Phiền phức tìm đến cửa 4

Dưới căn biệt thự sang trọng ấy , giọng nói của Lục Gia Nhi như nhắc nhở hắn điều gì đôi chân mày kia nhíu lại , khuôn mặt hắn lại trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó .

Lục Lâm Phong nhìn vào khuôn mặt đang vui vẽ kia của Lục Gia Nhi nói .

----- Vậy em định trông anh đến khi nào ? Hàn Tuyết cho em bao nhiêu tiền chứ ? -----

Nghe được lời nói này của hắn thì Lục Gia Nhi trông tư thái ưa bướng mà hừ lấy một cái, nhìn vào Lục Lâm Phong bằng ánh mắt giang tà cười nói .

------ Đến khi nào cô ta rời khỏi nơi đây thì chị Hàn Tuyết mới an tâm ! Em không thể nào để cô ta quyến rủ anh trai được !------

Lục Gia Nhi nói xong liền dùng bàn tay nhỏ nhắn vỗ về trong lòng mình trông bộ dạng rất tư đắc ý , còn về phía Lục Lâm Phong thì nhìn em gái của mình mà chẳng biết nói làm sao .

Lục Lâm Phong lại nhìn em gái mình bắt ánh mắt bất mãn nói .

-----Vậy em hãy bảo người làm dọn một phòng theo ý muốn và ở lại là được ! Anh phải đến công ty đây !------

Nói xong Lục Lâm Phong củng không đời em gái bảo bối của hắn liền đứng dậy mà quay người rời đi , để lại trong khu nhà ấy là một ánh mắt thích thú của Lục Gia Nhi đang nhìn về hình dáng xa dần và mất dần của hắn.

Lục Gia Nhi lấy lại tinh thần nhìn những người làm xung quanh nói lớn tiếng .

-----Quản gia ! --------

Nghe được lời nói đầy lực lượng này của Lục Gia Nhi vang lên thì trồn phút chốt có một vị quản gia tuôit tầm trung niên chạy tới hướng cô cúi cầu cung kính .

Vị quản gia trung niên đáp .

---- Tiểu thư có việc gì cần tôi đi làm ngay !-----

Lục Gia Nhi khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa đáp .

----Giúp tôi thu dọn một căn phòng gần anh Lâm Phong !------

Vị quản gia trung niên đáp lời .

----- Vâng tiểu thư tôi đi làm ngay !-------

Nói xong vị quản gia trung niên kia củng không đời Lục Gia Nhi trả lời liền quay người đi để lại một mình cô ngồi trên chiếc bàn ấy trông tư thái nhàn nhã mà gấp thức ăn bỏ vào miệng .

Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu trông khi Lục Gia Nhi đang thư giãn ngồi trên chiếc ghế sofa thì vị quản gia trung niên ấy lại hướng phía cô mà cúi đầu cung kính .

Vị quản gia trung niên nhìn Lục Gia Nhi nhỏ nhẹ đáp .

---- Tiểu thư ! Phòng đã chuẩn bị xong mời đi theo tôi !------

Nói xong những lời này thì vị quản gia ấy làm theo tư thế chỉ đường rồi đứng qua một bên nhường đường cho Lục Gia Nhi .

Lục Gia Nhi thấy như thế củng liền đi theo hướng vị quản gia trung niên ấy ,trong một đoạn thời gian ngắn xuất hiện trước mắt hai người là một cánh cửa khác sang trọng được trang trí theo phong cách châu âu .

Vị quản gia trung niên cúi đầu hướng Lục Gia Nhi cung kính nói .

----- Tiểu thư ! Căn phòng này là giành cho cô ! Căn phòng kế bên là của cậu chủ hai người rất ở gần nhau !------

Nói xong thì vị quản gia tuổi tầm trung niên ấy mở nhẹ cánh của ra , xuất hiện trước mắt cô là một căn phòng khá là sang trọng đôi chân nhắn của cô liền bước vào ngồi trên chiếc nệm mềm mại trong tư thái rất thõa mãn nói .

----- Vậy được rồi ! Chú ra ngoài đi !------

Khi những lời nói này của Lục Gia Nhi vừa vang lên thì vị quản gia trung niên ấy củng làm theo liền ra bên ngoài .

Lục Gia Nhi liền cầm chiếc điện thoại sang trọng trên tay bấm một số nào đó trông rất quen thuộc , một lác sau đầu truyền bên kia vang lên một giọng nói của phụ nữ .

----- Alo ! Như thế nào rồi Gia Nhi ! Lâm Phong với cô gái tên Giai Giai đó có quan hệ như thế nào ? Hai người đó là vợ chồng sắp cưới thật à ?------

Nghe được giọng nói này vừa vang lên thì bản thân có thể nhận biết nếu không phải Hàn Tuyết thì còn ai vào đây chứ .

Lục Gia Nhi chỉ nỏ một nụ cười ôn hòa khá dễ thương đáp lời .

----- Anh Lâm Phong nói cô ta chỉ là người làm mà thôi chị đừng lo lắng quá ! Lần trước anh Lâm Phong nói như thế chắc là không muốn chị chú ý nên mới như thế đấy !-----

Nghe được những lời này thì đầu truyền bên kia không kìm được mà thở phào một hơi như trút hết nỗi lo lắng .

Hàn Tuyết nhỏ nhẹ đáp .

----- Em trông anh Lâm Phong giúp chị một thời gian ! Khi nào có cơ hội chị sẽ qua đó ngay !-----

Lục Gia Nhi cười đáp .

---- Chị đừng lo lắng có em ở đây không ai cướp anh Lâm Phong được đâu ! Thôi em tắt máy đây !

Hàn Tuyết cười nhẹ nhàng đáp !

---- Cảm ơn nhé ! Chào em !------

Cuộc nói chuyện như thế trông rất vui nhưng củng đã kết thúc , khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Lục Gia Nhi không kìm được mà nở một nụ cười rồi nằm dài trên chiếc nệm sang trọng mà ngủ đi .