(18)
Chớp mắt một cái, ba ngày ngắn ngủi liền trôi qua. Đám cưới của Sở Trình cùng Hàn Tiêu Dy cuối cùng cũng được diễn ra. Vì mọi chuyện đều do một tay Sở Trình lo liệu, cho đến lúc tận mắt nhìn thấy Hàn Tiêu Dy vẫn không kìm được mà cảm thấy choáng ngợp.
Một hàng khách mời ngồi chật cả nhà thờ, Hàn Tiêu Dy liếc mắt trong đám đông kia đều có thể tìm được một vị chủ tịch của công ty nổi tiếng. Cô lặng lẽ quan sát ánh mắt của mọi người, bất chợt bàn tay được Sở Trình nắm lấy, ánh mắt hắn rất sáng, trong phút chốc mọi lo lắng của cô biến thành mây khói.
Cuộc hôn nhân này không cần người khác nhìn nhận, họ phán xét cười cợt thế nào đều mặt kệ, đến cuối cùng hạnh phúc hay đau khổ vẫn là người trong cuộc như cô tự mình lĩnh ngộ.
Hàn Tiêu Dy mỉm cười, khớp tay cong lại, bàn tay đan chặt vào tay hắn. Hai người bình tĩnh thong dong bước vào lễ đường. Váy cưới trắng tinh của cô trong làn nhạc vang lên lặng lẽ di chuyển, hai người bước đến vị trí trung tâm, ở phía trên là vị cha Xứ đầy hiền từ đang chờ họ.
Bà Sở ngồi ở phía dưới, bên cạnh là mẹ Hàn Tiêu Dy, hai người lẳng lặng nhìn nhau, sau đó ánh mắt họ hướng về phía Sở Trình cùng Hàn Tiêu Dy, con ngươi đồng thời ánh lên niềm vui sướиɠ khó tả.
Hai người cùng thực hiện lời thề nguyện giống hệt nhau, sau khi hoàn thành, họ trao cho nhau nhẫn cưới cùng một nụ hôn ngọt ngào.
Sở Trình nâng bàn tay Hàn Tiêu Dy lên cao, thái độ vô cùng trân trọng, chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng kia được đeo lên ngón áp út của cô, vừa như in.
Tiếp theo, là cô dâu đeo nhẫn cưới cho chú rể.
Hai tay hàn Tiêu Dy hơi run, cô hồi hộp mở hộp đựng nhẫn ra, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Người cô thầm yêu suốt mấy năm trời bấy giờ đang đứng ở trước mặt, hắn nở một nụ cười dịu dàng, một bàn tay đưa đến như muốn trấn an cô, cho dù hai người vẫn chưa thật sự yêu nhau, nhưng mối lên hệ dây dưa này đã được viết trên một trang mới.
Hai người bắt đầu lại với nhau bằng một thân phận khác – vợ chồng.
Cuối cùng chiếc nhẫn kia cũng ngoan ngoãn ngự trị trên ngón tay của Sở Trình, từ giây phút này, hai người đã được buộc chặt cùng nhau.
Bàn tay đeo nhẫn kia của hai người lần nữa đan vào nhau, trong tràng vỗ tay rôm rả của mọi người, pháo hoa giấy bắn lên bay đầy trời, Sở Trình tiến đến gần, hắn nghiêng người, cánh môi ấm áp trong trí nhớ kia chạm vào môi Hàn Tiêu Dy.
Chỉ ba giây ngắn ngủi, nhưng cả hai đều rung động không thôi.
.
Hai người đãi tiệc đến gần tối, ai cũng mệt đến rã rời. Bọn họ ngồi cùng xe trở về nhà, dù sao cũng đã kết hôn, hai người cũng tự ý thức không thể ngủ khác phòng như lúc trước. Cả hai ngượng ngùng vào phòng, còn trẻ con đến mức tị nạnh xem ai tắm trước.
Không khí trong phòng bỗng dưng hơi xấu hổ, cũng may ngay lúc ấy Sở Trình có điện thoại, hắn ra ngoài ban công nói chuyện một chút. Hàn Tiêu Dy nhân tình huống này dứt khoát đi tắm trước. Hôm nay cô đứng lâu đến mức hai chân muốn rụng rời rồi, cô vừa tắm rửa xong liền chui tọt lên giường, không quan tâm là chăn nệm kia vẫn đang vương mùi của Sở Trình, cở thể mệt mỏi nằm ụp xuống giường, sau đó trùm chăn như muốn ngủ.
Sở Trình tắm rửa xong, khi ra ngoài liền nhìn thấy cảnh tượng này. Vợ mà mình mới cưới vài tiếng trước chui trong chăn của hắn làm ổ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp nhè nhẹ lên xuống, như đang ngủ rất ngon.
Hắn đứng ở một bên sấy khô tóc, âm thanh rè rè rất nhỏ vang lên trong phòng, mà đôi mắt hắn từ đầu đến cuối đều dán lên khuôn mặt trơn mịn của Hàn Tiêu Dy.
Nệm giường bị lún xuống một chút, Sở Trình biết cô hôm nay mệt mỏi nên cố gắng lăn vào chăn một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Nhưng Hàn Tiêu Dy thật quá quắt, cái chăn lớn như thế một mình cô cuộn trọn, hắn vừa nắm lấy góc chăn chầm chậm kéo qua, khuôn mặt của cô liền nhăn lại, sau đó lại ôm chăn về phía mình.
Sở Trình chỉ mặc một cái quần ngắn, nửa người trên là l*иg ngực trần trụi, hắn nằm trong chốc lát liền thấy lạnh lẽo, lông tơ trên cánh tay đều đã dựng đứng.
Trong lúc Sở Trình còn đang suy nghĩ xem có nên đi lấy một cái chăn khác, Hàn Tiêu Dy cuộn trong đống chăn kia liền ngọ nguậy. Cô như con nhộng nhỏ lăn ngược về phía Sở Trình, chăn trên người được thoát ra một nửa, mà cơ thể cô bấy giờ đã chui vào lòng Sở Trình từ lúc nào rồi.
Sở Trình nhìn nhóc con này ngủ không an ổn, lâu lâu còn hừ hừ hai tiếng, hắn bất đắc dĩ vươn tay ôm cô vào lòng, hai cánh tay Hàn Tiêu Dy thuận đà ôm lấy hông hắn, đầu nhỏ tựa vào khuôn ngực rắn chắc kia, thỏa mãn mà đánh thêm một giấc.
Một màn này làm Sở Trình bó tay thở dài, hắn nhận mệnh đắp chăn lên cho cả hai, cánh tay ôm lấy bả vai cô hơi siết lại, hai người chân chính dính lấy nhau, Sở Trình rất không thích tiếp xúc với người lạ một cách thân mật như thế này, nhưng có lẽ vì Hàn Tiêu Dy là vợ hắn, nên sự bài xích kia đã không còn nữa, bất tri bất giác, Sở Trình cũng đã xem Hàn Tiêu Dy là người nhà của mình, vì thế cách đối xử của hắn với cô cũng nhẹ nhàng không tưởng. Cằm Sở Trình đυ.ng vào đỉnh đầu của cô, tư thế thân mật này không làm hắn phản cảm chút nào, ngược lại còn có chút vui vẻ khó tả, hắn giơ cánh tay vẫn còn rảnh rang của mình lên, khẽ xoa xoa mái tóc của Hàn Tiêu Dy, nói nhỏ.
“Ngủ ngoan nhé.”