Chủ Tịch Chẳng Biết Vị Tình Yêu

Chương 19: Có "khách" đến!

(19)

Sở Trình nói xong quả thực Hàn Tiêu Dy không còn lăn lộn lung tung nữa, một đêm này cả hai người đều ngon giấc.

Nắm sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào mắt Hàn Tiêu Dy, cô rục rịch trở mình, sau đó phát hiện mình đang nằm trong l*иg ngực Sở Trình.

Đầu tựa vào ngực hắn, tay ôm hông hắn, chân còn gác lên chân hắn.

Cô trợn mắt há hốc mồm thật lâu, như đến tiếng cũng không dám thét, bởi vì người nằm đối diện cô vẫn chưa tỉnh giấc.

Sở Trình còn ngủ, hai mắt hắn nhắm chặt lại, vì thế phần khí thế bức người kia cũng được xua đi, trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy chỉ còn thấy hàng lông mi dày đang đứng yên, cùng sống mũi cao vυ't và xương gò má tuyệt đẹp.

Hàn Tiêu Dy ngắm nhìn Sở Trình ở cự li gần như thế này, tim bất giác đập nhanh khác thường, bàn tay muốn đưa đến chạm vào mặt hắn lại rụt rè thu lại. Cô tỉnh táo hơn đôi chút, quyết định rời giường trước khi Sở Trình tỉnh dậy, nghĩ đến đó cô liền chậm chạp rút cánh tay đặt lên hông hắn cùng đôi chân đang gác lên cao kia.

Hàn Tiêu Dy cố hết sức để không đυ.ng vào người hắn, không đánh thức hắn, nhưng khi bàn chân còn lại đang thu về, lòng bàn chân kia như chạm phải thứ gì đó cưng cứng.

Nháy mắt, mặt của Hàn Tiêu Dy đỏ bừng, cô ôm lấy hai má nóng hổi  bất thường của mình nhích xuống giường. Đến lúc bàn chân xỏ dép, ngón chân cô còn cuộn lại một chút như xấu hổ.

Cô nghĩ thầm trong lòng, không việc gì cả, đàn ông buổi sớm như thế đều rất bình thường, hơn nữa thứ kia có lớn đến mấy cũng từng bị cô ăn rồi, làm cái gì mà sợ hãi như thế chứ?

Hàn Tiêu Dy nghĩ xong lại hận không thể đánh mình mình một trận, cô tự nhéo mặt mình, sau đó luống cuống đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Sở Trình nghe được tiếng đóng cửa lúc này mới từ từ mở mắt ra, khóe môi hắn cong lên đầy ý cười, lúc nãy hắn mở he hé mắt liền nhìn thấy dáng đi buồn cười của cô, còn có cả hành động tự véo má đầy ngốc nghếch kia nữa.

Chẳng hiểu sao càng gần gũi với Hàn Tiêu Dy hắn càng cảm thấy cô gái này có chút ngốc nghếch kì lạ, khác với dáng vẻ sành sỏi khi làm thư kí cho hắn, cô ấy ở ngoài đời như khoác một dáng vẻ mới. Hoặc nói đúng hơn đây mới chân chính là Hàn Tiêu Dy, một con người tự thích chuốc phiền phức vào người, nhưng suy cho cùng lại có chút…đáng yêu.

Sở Trình mở chăn ra, cảm thấy rất đúng, hai từ đáng yêu này rất phù hợp với cô nhóc.

Hàn Tiêu Dy không hề biết suy nghĩ của Sở Trình về cô, hai người một trước một sau đánh răng rửa mặt, nhân lúc Sở Trình còn ở tròng phòng vệ sinh, Hàn Tiêu Dy thuận tiện gấp lại chăn nệm cho ngay ngắn, sau đó chờ hắn cùng đi xuống lầu ăn sáng.

Bọn họ giống như đã chung sống cùng nhau rất nhiều năm, mỗi động tác đều ăn ý đến lạ. Dì Huyên nhìn Sở Trình cùng Hàn Tiêu Dy tôi một đũa anh một đũa gắp cho đối phương, nhìn vào chẳng khác gì một đôi vợ chồng già.

“Ăn cải xanh vào.”

“Không ăn đâu, đắng lắm.”

“Ngoan ngoãn ăn nhiều một chút, mấy món này tốt cho sức khỏe.”

“Ăn thì ăn, anh đừng gắp thêm nữa, đầy rồi!”

Dì Huyên che miệng cười, hai người này quả là trời sinh một cặp mà. Bà còn đang vui vẻ nghĩ đến đứa bé trong bụng của Hàn Tiêu Dy, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa, bà đoán là phu nhân trở về, cho nên liền chạy ra mở cửa. Nhưng nào ngờ cửa còn chưa mở được nửa, bà đã bị đẩy ra, người kia gấp gáp đi nhanh vào trong, đến khi bà nhận ra bóng dáng kia liền lo lắng đến xanh cả mặt.

Hai người trên bàn ăn còn đang kì cò mặc cả với nhau nên ăn cái nào, bỏ cái nào, ăn cái nào nhiều cái nào ít, từ xa liền nghe tiếng gọi đầy nũng nịu của một người con gái khác.

“Anh Trình ơi~”

Hàn Tiêu Dy buông đũa, đưa mắt tò mò nhìn hắn. Sở Trình nghe được giọng nói kia, ánh mắt phức tạp, hắn cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, vẻ mặt thoáng chốc đã trầm xuống.

Lộp cộp.

Tiếng bước chân kia vang vọng khắp nhà, Hàn Tiêu Dy nghĩ thầm âm thanh nện giày thật bén nhọn, giày cao gót mà cô ta đi chắc là 12cm đấy nhở? Cao thế mà lại dám đi nhanh, không sợ té trẹo chân ư?

Một bóng dáng cao gầy xuất hiện nơi cửa nhà bếp, cô gái kia mang một thân toàn là hàng hiệu chói sáng, từ cái váy phiên bản số lượng có hạn, cho đến chiếc kính đeo trên mặt có thể hơn tiền cả năm tháng lương của cô gộp lại, bên dưới là một đôi giày cao gót màu sữa, đúng như dự đoán của Hàn Tiêu Dy, tầm 12-15cm.

Cô gái kia tháo kính xuống, lộ ra khuôn mặt xán lạn, cùng nụ cười ngọt ngào chuẩn mấy em gái ngoan nhà hàng xóm, nhưng khi cô quay sang xem thái độ của Sở Trình, liền bất ngờ khi hắn chẳng nhìn lấy cô gái nọ một lần nào, ánh mắt hắn lảng tránh về hướng khác, giống như…không có kiên nhẫn.

“Anh ơi!”

Cô gái kia bước đến ngồi sát vào bên phải của Sở Trình, hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, còn Hàn Tiêu Dy cố gắng lục trong trí nhớ của mình, xác nhận năm năm qua cô không hề thấy cô gái này đi cùng Sở Trình, cô ta càng không có cơ hội đến Hoàng Hoan, xem ra cũng chẳng phải là người mà hắn ta xem trọng, nếu không cô đã sớm biết ngay từ đầu.

Cô gái kia đẩy kính lên đầu, bàn tay trắng mịn ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc, suýt chút nữa đã đem ngực của mình cọ đến tay của hắn. Hàn Tiêu Dy trong lòng một vạn dấu chấm hỏi, không hiểu vì sao cô ta cố tình làm như thế trước mắt mình, là để ra uy với cô sao?

Cô gái này xem trọng cô quá rồi!

Sở Trình rút cánh tay của hắn khỏi ma trảo của cô gái kia, nghiêm khắc gọi.

“Nãi Hinh!”