(17)
Hàn Tiêu Dy sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười. Bàn tay Sở Trình không dừng lại, hắn vòng đến ôm trọn vòng eo của cô, sau đó ngước mắt lên nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cảm thán.
“Vẫn còn quá gầy, nên bồi bổ nhiều thêm một lúc.”
Nụ cười của Hàn Tiêu Dy tắt ngúm, cô nhớ đến những danh sách thức ăn dài ngoằng kia, bỗng dưng có cảm giác muốn nôn.
“Không…không cần đâu.”
Giọng nói của Hàn Tiêu Dy nhỏ xíu, cũng may Sở Trình chìm đắm trong niềm vui nho nhỏ kia, không nghe rõ lời cô nói, nếu không hắn cũng bị cô chọc cho nổi giận.
“Đừng lầm bà lầm bầm nữa, mấy ngày nay ngoan ngoãn ở nhà ăn uống đầy đủ vào. Ba hôm nữa là chúng ta kết hôn rồi.”
Sở Trình kéo cô vào lòng, không để ý đến vẻ mặt ửng đỏ khác thường của cô lắm, hắn cảm thấy bây giờ Hàn Tiêu Dy sắp thành vợ của hắn rồi, trong bụng cô còn có con của hắn, nói chung chỉ còn thiếu một bước hình thức nữa đã trở thành người nhà, câu nệ tiểu tiết như lúc trước thì không cần thiết lắm.
Hàn Tiêu Dy tựa vào bả vai của Sở Trình, cô ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng hợp với một chút hương vị từ người hắn, trong lòng bỗng dâng lên tâm tư không đáng có, đành ngượng ngùng rũ mắt.
Sở Trình không phải là kẻ ngốc, nếu hai người cứ đυ.ng chạm với nhau như thế này, cô không nghĩ mình có khả năng che giấu phần tình cảm kia được lâu. Cô vẫn luôn nhớ hắn nói không thích mình, còn khuyên cô dẹp tâm tư kia đi, suy cho cùng tất cả những thứ cô có được ngày hôm nay là dựa vào đứa bé này, không phải vì Sở Trình yêu thương cô, muốn kết hôn cùng cô. Những suy nghĩ viễn vông kia vốn là đã bị dập tắt, tất cả là tại Sở Trình, nếu hắn mấy hôm nay không đối xử tốt với cô như thế, đời nào cái ý nghĩ quá phận kia lần nữa trồi lên khỏi mặt nước được.
Tất cả là tại Sở Trình! Nếu không yêu xin đừng dịu dàng, đừng săn sóc như thế đi chứ! Nào có ai ôm người mình không ưa vào lòng như hắn không, đổi lại là người khác, làm sao không hiểu lầm cho được.
Hàn Tiêu Dy suy nghĩ đến nhập tâm, sắc mặt cô vốn đang tốt bỗng chuyển sang vặn vẹo đau khổ, rồi xoay xoành xoạch sang buồn bã thất vọng, cuối cùng là giận dữ cực độ, ngón tay bám lên bả vai Sở Trình cong lại, bóp chặt đến mức Sở Trình nhăn mày.
Hắn chuyển tay, thôi không sờ nhóc con trong bụng nữa, đổi đến véo vào một bên má trắng noãn của Hàn Tiêu Dy, cô lập tức bị đau mà hoàn hồn, ánh mắt đối diện với Sở Trình giống như mang theo một chút oán trách nho nhỏ.
“Lớn gan rồi, còn dám xuống tay với tôi nữa cơ đấy.”
Hàn Tiêu Dy phụng phịu bĩu môi, Sở Trình đầu hàng với trình độ giận dỗi của cô, hắn vươn tay lấy một quả dâu tây trong tô trái cây kia, nhanh chóng đút vào miệng cô, sau đó để cô ngồi xuống sô pha, không quên xoa đầu cô một cái.
“Ăn đi ăn đi, ăn rồi tôi không tính toán với cô nữa.”
Hàn Tiêu Dy nghiền nát quả dâu tây như trút giận, trong lòng thầm phản bác, là cô không muốn tính toán với hắn cơ.
Hai người nhàn nhã vừa ăn trái cây vừa xem phim, sau đó câu được câu không trò chuyện cùng nhau. Sở Trình ngừng một lúc, phát hiện Hàn Tiêu Dy chẳng còn tinh lực mà xem phim nữa, cô ngã người trên sô pha, một tay ôm lấy gối, đôi mắt nhắm chặt lại, ngủ say sưa.
Sở Trình nhìn dáng vẻ ngủ đến an nhiên tự tại của cô, khóe môi nâng lên một chút, hắn bước đến gọi cô hai tiếng. Có lẽ Hàn Tiêu Dy ngủ say quá, hoặc giọng nói của Sở Trình quá nhẹ nhàng, cô không đáp lời hắn, chỉ chui đầu xuống cái gối kia, lộ ra một mái đầu đen nhánh đầy tóc cho Sở Trình. Hắn hết cách, sau đó nhẹ nhàng luồn tay qua người cô, bế Hàn Tiêu Dy trở về phòng.
Dì Huyên đứng ở trong bếp nhìn thấy hết những cảnh tượng này, bà nhìn thấy rất rõ khuôn mặt hiền hòa cùng ánh mắt cưng chiều của cậu chủ, bà liền quay người nhắn tin báo cáo việc này cho phu nhân. Trong lòng bà vui vẻ, lúc dọn dẹp cũng cảm thấy hạnh phúc hơn lúc thường, bà cảm thấy cậu chủ cùng cô Hàn vô cùng hợp nhau, cảm thán rằng sau bao nhiêu năm cô đơn, cậu chủ cũng đã có hạnh phúc riêng cho mình.
Sở Trình để cô nằm xuống giường, cẩn thận nâng chăn lên đắp vào người Hàn Tiêu Dy, lưng cô chạm phải nệm giường mềm mại liền hừ hừ vài tiếng như thỏa mãn, sau đó lại mỉm cười, rơi vào mộng đẹp.
Sở Trình vén tóc dính trên khuôn mặt của cô, cảm thấy ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng, nó có thể xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của cô, trông vô cùng dịu dàng.
Đáy mắt Sở Trình nâng lên một tia cảm xúc khác lạ, hắn muốn vươn tay đến chạm vào gò má của cô, là chỗ mà hắn chỉ vừa véo cách đây không lâu, nhưng sau cùng lại ngẩn ngơ mà rút lại.
Sở Trình đưa tay khép lại cửa sổ tránh gió lạnh lùa vào, hắn trở lại trước giường cô, dùng âm thanh ôn nhu mà nói.
“Hàn Tiêu Dy, ngủ ngon.”