(16)
Hàn Tiêu Dy là cô dâu cũng là bà bầu, địa vị của cô là lớn nhất, cho nên việc chuẩn bị lễ kết hôn từ đầu đến cuối đều do một tay Sở Trình đứng ra định đoạt. Hàn Tiêu Dy không có nhiều bạn, cùng lắm là hắn để cho cô một bàn trống mời một số người từ hồi đại học của cô, còn lại đều là bạn bè cùng những người Sở Trình hợp tác trên thương trường.
Những người đó nhận được tin tức này vô cùng bất ngờ, có một số đối tác muốn nhét con gái của họ vào nhà họ Sở cũng vì lời mời đi ăn cưới này mà giật mình, đến khi nhìn lại gia thế của cô dâu, họ đều tiếc hận một lúc lâu.
Chẳng phải nói Sở Trình thích kén cá chọn canh sao, quay đi quay lại làm thế nào mà chọn trúng Hàn Tiêu Dy, tài không bằng ai, gia cảnh lại không tương xứng, vậy mà Sở Trình vẫn có thể chấp nhận được sao?
Những người thầm tức giận với đám cưới này rất nhiều, người vỡ mộng với Sở Trình cũng đếm không xuể, nhưng kẻ vừa sững sờ giống như chết lặng trong phòng làm việc tổng giám đốc thì chỉ có một.
Trịnh Nhất Thịnh run cả tay, hắn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Sở Trình, không thể tin nổi chủ tịch cùng thư ký, hai người, hai người từ đầu đã …cùng nhau.
Thế cho nên Hàn Tiêu Dy bỗng dưng xin nghỉ nên Sở Trình mới tức giận đến vậy, thế cho nên mấy hôm nay hắn vui vẻ hào hứng như thế, cả anh ta làm sai Sở Trình cũng nhẹ nhàng bỏ qua, không hề trách phạt.
“Cậu…cậu đến bây giờ mới nói cho tôi biết, cái tên này!”
Trịnh Nhất Thịnh ôm trái tim đau đớn, hay lắm, anh xem hắn ta là bạn thân, cuối cùng anh lại là kẻ sau cùng biết được chuyện hôn nhân này, tức chết Trịnh Nhất Thịnh rồi!
Sở Trình nhìn vẻ mặt đưa đám của anh, tâm trạng hắn đang vui vẻ nên cũng không chấp nhất gì, hắn chỉ tay vào thiệp mời trên bàn, nhàn nhạt hỏi.
“Thế hôm đó cậu có đến không đây?”
“Đến, tất nhiên là đến rồi, tại sao lại không ?”
Trịnh Nhất Thịnh tức giận cũng vô dụng, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ chúc mừng hắn, còn luôn miệng hỏi thăm tình sử của Sở Trình cùng Hàn Tiêu Dy.
Sở Trình liếc mắt, không thể chịu đựng được thái độ vồ vập của Trịnh Nhất Thịnh, chẳng lẽ bảo với hắn rằng hai chúng tôi sai rượu, làm với nhau một pháo liền đám cưới, chuyện này tuyệt đối không thể nói ra!
Ngày hôm đó Sở Trình để tránh Trịnh Nhất Thịnh lảng vảng vào phòng làm việc của hắn hỏi bậy hỏi bạ, hắn quyết định cho Trịnh Nhất Thịnh sắp xếp lại tất cả văn kiện từ năm ngoái đến nay, đổi lại là một tiếng la ó inh ỏi cùng ánh mắt bi thương đến cùng cực của anh ta.
Sở Trình nhếch môi, trong lòng thầm nói nếu không phải vì anh hỏi sai, tôi có thể đối xử tệ như thế sao ?
Sở Trình bỏ qua sự ai oán của Trịnh Nhất Thịnh cùng thái độ tò mò của nhân viên, hắn thong dong tan làm sớm, trên đường lái xe về còn huýt sáo đến là vui vẻ.
Chẳng biết từ lúc nào, về nhà với hắn đã không còn là nhiệm vụ, mà đó còn là một niềm vui nhỏ pha lẫn chút mong chờ. Ngoài bà Sở, bấy giờ hắn cũng sắp có vợ, có một người sẵn sàng mở đèn đợi hắn trở về.
Sở Trình mở cửa ra, phát hiện bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên số pha vừa ăn trái cây vừa xem phim, khóe môi không khỏi cong lên.
Hàn Tiêu Dy nghe được tiếng động, nghiêng đầu ra liền nhìn thấy Sở Trình, cô ăn nốt miếng dưa hấu cắn dở trên tay, ngạc nhiên hỏi.
“Hôm nay anh tan làm sớm thế?”
Sở Trình đi đến, ngồi xuống cạnh Hàn Tiêu Dy, hắn ừ một tiếng, sau đó ngả đầu xuống ghế, ánh mắt hướng vào màn hình đang chuyển động, sau đó di chuyển về phía dĩa trái cây đầy ắp kia, hỏi.
“Đã ăn cơm chưa đấy?”
“Vừa ăn xong, bỗng dưng thấy thèm trái cây nên mang một chút ra đây tráng miệng.”
Hàn Tiêu Dy ghim một miếng dưa hấu khác đưa đến miệng Sở Trình, hào hứng nói.
“Anh ăn thử xem, rất ngọt đó.”
Sở Trình khá thích ăn dưa hấu, hắn nghe cô nói xong liền há miệng nuốt hết miếng dưa hấu kia vào miệng. Dưa hấu được để vào ngăn mát nhưng không lâu, chỉ lạnh vừa đủ, hương vị ngọt ngào, rất thích hợp ăn trong mùa nóng này.
“Anh đói chưa, để tôi bảo dì Huyên hâm đồ ăn lại.”
Sở Trình lắc đầu, hai mắt hơi khép lại. Hàn Tiêu Dy thấy bộ dáng hơi lười biếng của anh, đoán chừng là do vừa phải xử lí công việc lại còn phải lo hết việc tổ chức đám cưới, mấy việc này dồn lại trong vài ngày, nghĩ cũng đã thấy mệt.
“Mệt lắm à?”
Hai tay Sở Trình buông thõng, hắn hít thở nhẹ nhàng, giống như sắp ngủ đến nơi.
“Ừm.”
Hàn Tiêu Dy đau lòng cho anh, cô bỏ nĩa xuống, ngồi dậy rồi chầm chậm đi đến chỗ của Sở Trình. Cô giơ tay ra, dùng ngón tay đè xuống làn da ngay thái dương của Sở Trình, xoa nhẹ vài cái, hàng mày hơi nhíu của hắn thoáng cái giãn ra, trong một tích tắc kia, cô bỗng có cảm giác Sở Trình đang mỉm cười.
“Có…đỡ hơn chưa ?”
Sở Trình mở mắt, con ngươi đen láy đối diện với khuôn mặt ngây ngốc của cô, hắn đưa tay đến, ôm lấy vòng eo kia, còn cố ý kéo cô về phía mình.
Giọng nói vang lên bên tai, trầm thấp lại dịu dàng, giống như một điệu thôi miên khiến tay chân Hàn Tiêu Dy không có cách nào di chuyển được.
“Ừm, rất thoải mái.”
Bàn tay Sở Trình chuyển về phía trước, mặt Hàn Tiêu Dy liền đỏ hồng, hắn cách một lớp vải sờ đến phần hơi nhô lên của bụng cô, vui vẻ thốt lên.
“Hàn Tiêu Dy, hình như bé con lớn hơn một chút rồi!”