Bạn Trai Hắc Hoá Làm Sao Bây Giờ

Chương 5: Em nhất định phải nhớ cho kỹ, em là của tôi

Đồng tử Ôn Khác co chặt một chút, môi mỏng nhẹ mím lại, tôi biết, đây là biểu hiện lúc anh tức giận. Nhưng hiện tại tôi một chút đều không muốn như lúc trước tự kiềm nén tính tình bản thân mà đi lấy lòng anh.

Tay anh sờ nhẹ lên mặt tôi, nói: “Dù sao công việc của em tôi cũng đã xin nghỉ, từ nay về sau cứ ngoan ngoãn mà ở cạnh tôi, nếu cảm thấy nhàm chán, có thể tới công ty làm bí thư của tôi.”

Tôi vô cùng ghét bỏ phủi tay anh ra, không muốn tiếp tục nói chuyện, quay người qua bên khác.

“Uyển Tang, em nhất định phải nhớ cho kỹ, em là của tôi.”

Nói xong, anh bế tôi lên đi vào phòng tắm mặc kệ sự giãy dụa của tôi.

Trước ngực, bên hông đều là từng mảng lớn thịt mềm bị nắn bóp đến xanh tím, miệng huyệt phía dưới cũng bị anh cắm đến bị thương, lúc nước ấm đυ.ng tới thì đau rát vô cùng. Vậy mà Ôn Khác còn một hai phải đem ngón tay cắm vào tiểu huyệt lần nữa.

“Nghe lời, để tôi giúp em moi bớt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tiểu huyệt ra, hôm qua tôi đã bắn rất nhiều vào trong. Sau đó mới có thể giúp em sứt thuốc vào được.”

Hai môi âʍ ɦộ bị cọ xát đến đỏ ửng, sưng to lấp kín miệng huyệt không kẽ hở, hai ngón tay anh khó khăn chen vào để moi ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cô đau đến kêu rên lên, oán giận mà hé miệng nhỏ cắn lấy đầu vai anh.

Ôn Khác như không hề biết đau mặc cho cô cắn, ngón tay trong tiểu huyệt không ngừng moi móc. Dù cho hôm qua anh hung hăng mà thao lộng cô không biết mệt mỏi, thế nhưng côn ŧᏂịŧ giờ đây vẫn cứng ngắt đỉnh đỉnh lên mông cô. Còn may anh vẫn thương xót cô, chưa đến nỗi mất lý trí mà đè cô ra tiếp tục làʍ t̠ìиɦ trong thời khắc này.

Do đêm qua anh đem côn ŧᏂịŧ cắm sâu trong tiểu huyệt, đến tận tử ©υиɠ mà bắn vào rất nhiều tϊиɧ ŧяùиɠ. Nên ngón tay thon dài của anh phải moi móc một lúc lâu, vươn sâu trong tử ©υиɠ đảo quanh mới gần như giúp tôi moi ra hết đống tϊиɧ ŧяùиɠ đó. Cả hai người chúng tôi đều đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm sau khi làm xong việc này.

Anh ôm tôi trở lại đặt lên giường trong phòng ngủ, rồi cuối xuống phía dưới chuyên tâm giúp tôi thoa thuốc bên trong tiểu huyệt, tôi hơi xấu hổ khi thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt anh liền kéo chăn che lại mặt mình. Nhưng chính vì vậy, các giác quan khác càng rõ ràng hơn, tôi cảm nhận được ngón tay dài của anh dính nước thuốc lành lạnh lướt qua môi âʍ ɦộ rồi quay quanh trong vách tường thịt của tiểu huyệt. Một lúc sau khi thuốc đã bôi đều bên trong, anh mới nhẹ nhàng mà rút ngón tay ra.

Thuốc được bôi vào, chỉ một lát tôi đã cảm thấy bớt đau rát rất nhiều. Tôi lập tức kéo chăn bọc cả thân mình lại, chỉ chừa cái đầu nhỏ cùng đôi mắt nhìn anh mà nói: “Em đói bụng.”

Quả nhiên, nói ra ba chữ này là phương pháp duy nhất có thể làm Ôn Khác đi ra ngoài nhanh nhất, khi bóng dáng anh vừa biến mất sau cánh cửa, ta vội vàng từ trên giường đứng dậy. Hiện tại tôi không có chút tâm trạng nào mà ở lại đây để ăn cơm cả, đó chỉ là cái cớ để có thời gian mặc vào quần áo mà thôi.

Không thấy bộ quần áo mình đã mặc ngày hôm qua, tôi liền đi đến phòng chứa quần áo của Ôn Khác mà lấy một cái qυầи ɭóŧ mới cùng một bộ quần áo đơn giản màu xám anh thường mặc ở nhà để dùng đỡ.

Bộ đồ quá rộng làm tôi phải cuốn tay áo cùng ống quần đến hai ba vòng mới xem như tạm ổn, giờ nhìn tôi cứ như đứa con nít đang mặc đồ người lớn diễn tuồng hát vậy.