Căn hộ này là thông suốt, tôi đi chân trần xuống lầu, nhìn thấy Ôn Khác đang bận rộn trong phòng bếp.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào, làm trên người anh dường như được mạ một tầng ánh sáng, lúc này đây, đường cong sườn mặt anh góc cạnh rõ ràng , tuấn mỹ như một vị thần. Trên người anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, có hơi giống với bộ quần áo trên người tôi, nhưng khi anh mặc lại đẹp hơn tôi nhiều. Tay áo được anh xắn gọn lên, để lộ ra cánh tay rắn chắc, cái nồi tầm thường trong tay anh dường như đã biến thành một tác phẩm nghệ thuật.
Nếu là lúc trước, tôi chắc chắn sẽ lặng lẽ đi qua đó, ôm anh từ sau lưng, có điều, sau chuyện đã xảy ra tối hôm qua, tôi chỉ an tĩnh đi đến bàn ăn, sau đó ngồi xuống, trong lòng muốn nhanh chóng ăn xong cơm sáng để rồi rời khỏi đây, không biết công việc của tôi có cách nào cứu vãn không nữa, ồ, còn có thuốc tránh thai…
Tay nghề của Ôn Khác không tồi, trứng gà chiên vàng, còn có cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc mà tôi thích, ở trước mặt anh dường như không hề có việc gì khó khăn. Nhưng tôi không có tâm trạng ăn uống, ăn qua loa một lát thì buông đũa xuống.
Tôi đẩy ghế dựa ra, đứng lên: "Ôn Khác, em về nhà trước, anh ăn đi, không cần đưa em về."
Ôn Khác tiếp tục ăn cháo, mí mắt cũng không nâng lên dù chỉ một chút, nói: "Ngồi xuống."
"Nhưng mà em…"
"Ngồi xuống, ăn xong cháo của em đi." Ngữ khí không chút dung túng.
Từ tối hôm qua đến giờ, Ôn Khác quả thực quá mức gây khó dễ cho người khác, tôi hít sâu một hơi, vẫn không thể kiềm chế sự tức giận đang phun trào, quay đầu rời đi, đi đến chỗ cửa chính, cầm lấy áo khoác và bao tay của bản thân, sau đó muốn đẩy cửa nhà ra.
Nhưng mà… cánh cửa này vậy mà không mở ra được?
"Đứa trẻ không ngoan ngoãn, là sẽ phải bị trừng phạt."
Ôn Khác không biết đi đến phía sau tôi từ lúc nào, sắc mặt âm trầm như nước, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi, vẻ mặt này của anh, cực kỳ giống một sát thủ đáng sợ, bất động thanh sắc đoạt mạng con mồi.
Tôi không tự chủ được lùi về sau, nhưng mà tôi có thể lùi đến nơi nào? Sau lưng tôi chính là cánh cửa lạnh băng.
Ôn Khác đi tới, không nói một lời mà ném áo khoác cùng bao tay trong tay tôi sang một bên, ôm eo tôi đi về phía bàn ăn.
"Anh đừng như vậy, Ôn Khác, em thấy rất sợ."
Tôi chủ động kéo tay Ôn Khác, cảm giác đầu ngón tay chạm vào nhau rất quen thuộc, nhưng mà tại sao, anh bây giờ lại làm tôi cảm thấy xa lạ như vậy?