Bạn Trai Hắc Hoá Làm Sao Bây Giờ

Chương 4: Anh không có quyền cướp đoạt tự do của em

Sự việc tối hôm qua tôi không muốn truy cứu nữa, tôi đẩy ra hai tay anh đang ôm mình, vừa tính ngồi dậy liền vô lực mà nặng nề ngã trở lại trên gối. Cả người giờ đây đau nhức, cái lỗ phía dưới còn có từng dòng chất lỏng hỗn hợp ấm áp đang chảy ra. Tôi có chút đau đầu, rốt cuộc tối hôm qua anh đã bắn vào trong bao nhiêu vậy?

Ôn Khác thuận theo lực đẩy mà buông ra, anh dựa trên đầu giường, mặc kệ chăn mỏng tuột xuống đến bên hông, lộ ra nửa người trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong không khí, anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn theo động tác của tôi, đến khi tôi nhếch miệng nhe răng mà xoa eo, anh liền mở miệng nói: “Không cần đi, anh đã giúp em xin nghỉ công việc đó rồi.”

Tôi ngơ ngẩn, không thể tin tưởng mà nhìn về phía anh: “Tại sao? Ôn Khác, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?!”

Anh chẳng thèm để ý sự phẫn nộ của tôi chút nào, một lần nữa ôm tôi vào trong lòng ngực mình, còn ôn nhu dùng môi cọ thái dương tôi từng chút : “Ngoan ngoãn ở nhà, anh nuôi em, không tốt sao?”

“Không tốt, anh không có quyền cướp đoạt tự do của em.” Tôi tức giận trong khi anh lại vẫn bình tĩnh tạo nên hình ảnh đối lập. Tôi quả thật không thích cái cảm giác này, liền dùng sức giãy giụa muốn tránh thoát khỏi l*иg ngực anh, thế nhưng như có một lực hút vô hình trói chặt hai thân thể không thể tách rời được.

Bản thân vốn đang mệt mỏi, chút sức lực yếu ớt không giúp tôi thoát khỏi l*иg ngực anh được, chỉ một lúc sau tôi liền đuối sức mà thoát lực ghé lại vào ngực anh: “Ôn Khác, lúc trước anh không phải như thế này, rốt cuộc là vì cái gì…”

“Nếu anh nói, hiện tại mới chính là tính cách thật của anh, thì em nghĩ sao?”

Ánh mắt Ôn Khác thâm thúy, đen như mực, bên trong dường như lấp lóe chút gì đó mà tôi nhìn không thể hiểu thấu được, làm tôi cảm thấy có chút nguy hiểm.

“Em, em không biết…” Tôi lúng ta lúng túng trả lời.

“Tang Nhi, em quả thật cái gì cũng không biết nha.” Khóe môi Ôn Khác hơi nhếch lên, trong mắt lại không có ý cười: “Anh liều mạng khắc chế du͙© vọиɠ khống chế của bản thân, vậy mà em thì sao, em đã làm cái gì? Em dám ở bên ngoài lén lút tán tỉnh với người đàn ông khác.”

Tán tỉnh?

Đại não tôi có một phút đứng máy, mặt như phát ngốc, này là cái gì cùng cái gì đây, rốt cuộc là chuyện khi nào, vì sao tôi là đương sự lại chẳng biết gì cả?

“Giữa trưa ngày hôm qua, ở dưới lầu công ty em, anh đã nhìn thấy có một người đàn ông đang ôm em.” Thấy tôi nghi hoặc, Ôn Khác nhẹ giọng mà nhắc nhở một câu.

Tôi nghĩ lại, thế nhưng là chuyện giữa trưa lúc tôi cùng các đồng nghiệp đi ăn cơm trưa về, lúc đến cửa công ty tôi thiếu chút nữa bị vướng ngã, một vị nam đồng nghiệp đã kịp thời ôm eo giúp tôi tránh khỏi ngã xuống mà thôi.

Tôi cực giận đến cười lên: “Đây chẳng qua là một cái hiểu lầm thôi, chỉ bởi vì một cái nguyên nhân buồn cười như vậy, anh lại đem công việc của em xin nghỉ? Ôn Khác, có phải anh có bệnh không hả.”