Tiểu Hồ Ly Sau Khi Bị Ảnh Đế Nhặt Về Nhà Liền Hot

Chương 7.1: Không vừa lòng?

Edit: Cục Cơm Nguội

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Lời vừa nói ra khỏi miệng Dịch Lam, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Một lát sau, người đại diện của Phù Văn Nhạc phá vỡ sự im lặng khó xử này, cười ha hả mà nói với Dịch Lam: “Miễn là cậu có thể sử dụng là được! Vấn đề dây cột tóc đã được giải quyết, chương trình cũng sắp bắt đầu rồi, mọi người hãy chuẩn bị thêm một chút nữa đi?”

Dịch Lam đem mảnh rèm trong tay đưa cho người phục vụ, mỉm cười với người đại diện: “Đúng, tôi cũng nghĩ vậy.”

Cậu quay người rời đi mang theo Liên Miên cùng người phục vụ, bộ đồ trắng bay bay, dứt khoát không chút do dự.

Phù Văn Nhạc tức giận quở trách người đại diện: “Một người mới không quen biết ai, anh lắm miệng cái gì? Anh nhìn đi, cậu ta đang nhục nhã tôi! Trong cảnh quay của bộ phim trước đó, đạo diễn Vương đã bắt tôi diễn đi diễn lại mười bảy lần! Chính là bởi vì cậu ta!”

Người đại diện cau mày: “Nói nhỏ chút đi! Người mới thì sao, cậu ta chính là người của Ngân Hà. Cậu không thấy sao, dù là lần trước ở đoàn phim hay lần này, Ứng Thiên đều đi cùng cậu ta. Ứng Thiên là ai? Là người đại diện của Tạ Hoài! Trong tay anh ta có nhiều nghệ sĩ như vậy, cậu có khi nào thấy anh ta chỉ đi theo mỗi một người chưa?”

“Người này không biết từ đâu xuất hiện, nhưng quan hệ của cậu ta và Tạ Hoài …… Chắc chắn không đơn giản.”

Phù Văn Nhạc cười nhạo một tiếng: “Không đơn giản? Có cái gì không đơn giản, còn không phải là được Tạ ảnh đế bao nuôi. Tạ Hoài đúng là một kẻ đạo đức giả, cái gì mà nam thần cao lãnh cấm dục chưa từng có tin đồn yêu đương…… Nhưng tôi cũng không nhìn ra, hắn lại thích kiểu này.”

“Cậu cũng đừng nói lời không nên nói.” Người đại diện có chút đau đầu: “Phấn nền bên trái tán không đều kìa.”

“Thật sao?” Sự chú ý của Phù Văn Nhạc ngay lập tức chuyển hướng: “Nhân viên trang điểm đâu, nhanh đến sửa lại cho tôi……”

***

Dịch Lam bước ra khỏi phòng, liền thấy Ứng Thiên sớm đã đứng ở cửa chờ.

Ứng Thiên vốn là đang nghe điện thoại trong phòng thay đồ, hồi lâu không thấy nhóm người Dịch Lam trở về tới nên vội vàng chạy tới xem.

Không ngờ vừa đến nơi, lại thấy được cảnh hồ ly nhỏ “ngây thơ” thể hiện sự khôn khéo của mình.

Anh có chút buồn cười: “Không ngờ…… cậu cũng khá hung dữ đấy.”

Thoạt nhìn Dịch Lam cũng không phải là người cần lo lắng như anh đã tưởng tượng.

Dịch Lam ngồi xuống, bảo người nhân viên cột tóc lên cho cậu, khuôn mặt nhỏ có chút nghiêm túc: “Sư phụ em trước kia thường nói, gặp người có ác ý với mình thì nên trả đũa như vậy, phải cho họ nếm mùi gậy ông đập lưng ông. Đặc biệt là đối với những người không biết xấu hổ như vậy.”

Liên Miên bên cạnh nghe thấy buồn cười: “Lam Lam, sư phụ cậu thật đúng là một người thú vị.”

Dịch Lam nhíu mi: “Không, sư phụ tôi không phải con người.”

Những lời này nghe giống như mắng người nhưng Dịch Lam cảm thấy không có gì sai cả, dù sao y cũng là một con chim.

Giống như mắng người?

Dịch Lam tự hỏi một chút, vẫn không bổ sung thêm câu cuối.

Trước khi khai mạc chương trình, các khách mời sẽ bước vào để làm quen với nhau, sau đó mới bắt đầu phần khai mạc chính thức.

Đây là lần đầu tiên Dịch Lam cảm nhận được cảm giác đi đâu cũng có máy quay dõi theo mình nhưng cậu không cảm thấy lo lắng, thậm chí còn dành thời gian nhìn vào ống kính đọ mắt.

Nói không chừng, Dịch Vô Lâm có thể thấy cậu trên TV.

Cậu phải để sư phụ nhìn rõ, đúng vậy, nhìn thật kỹ, trong chương trình này, chính là đệ tử thân ái của y.

Cái người đồ đệ mà ngày xưa y vẫn hay đánh đập đến tơi bời.

Trong phòng mới có một người tới, là một cô gái trẻ với đôi mắt to tròn, khi cười lên rất xinh đẹp.

Dịch Lam nhớ mang máng cậu đã thấy cô trong một bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường nào đó.

“Xin chào, tôi tên là Tần Nhất Hạ.” Cô gái vừa nhìn thấy cậu liền chủ động đứng lên chào hỏi.

Dịch Lam lập tức đáp lại: “Tôi là Dịch Lam, là người mới. Xin chào tiền bối.”

“Gọi tên tôi là được rồi.” Tần Nhất Hạ cười cười: “Tôi xuất đạo cũng chưa lâu, không tính là tiền bối.”

Dịch Lam mới vừa ngồi xuống bên cạnh cô, cửa phòng lại mở ra.

Hai nam diễn viên lần lượt bước vào phòng, người đi trước lớn tiếng nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn…… Ồ, Nhất Hạ?”

Anh ta chào hỏi Tần Nhất Hạ một cách niềm nở. Dịch Lam ngồi gần cô, liếc mắt một cái liền thấy nụ cười Tần Nhất Hạ dường như cứng lại.

Giây tiếp theo, cô vẫn lễ phép đứng lên: “Anh Đỗ, anh cũng đến đây……”

“Đúng vậy Nhất Hạ, đã lâu không gặp.” Đỗ Thiên Thu vừa cười vừa tiến lên như muốn ôm Tần Nhất Hạ.

Dịch Lam đột nhiên đứng lên, đưa tay ra trước: “Xin chào Đỗ tiền bối, em là người mới, tên Dịch Lam, mong anh chiếu cố.”

Động tác của Đỗ Thiên Thu dừng lại, thuận thế buông cánh tay kia xuống, cùng Dịch Lam bắt tay: “Xin chào, tôi là Đỗ Thiên Thu.”

Cô gái phía sau anh ta tên là Đậu Nghi, cô ấy có vẻ không thích nói chuyện lắm, chỉ cười rồi xuống bên cạnh Tần Nhất Hạ. Đỗ Thiên Thu cảm thấy mình có tiếng nói nhất nên trực tiếp ngồi ở vị trí trung tâm.

Hai người vừa ngồi xuống, Mạnh Thịnh – một nam diễn viên khí chất ôn hòa từ ngoài cửa bước vào. Anh là sinh viên tốt nghiệp cùng khóa với Tần Nhất Hạ.

Sau khi vài người giới thiệu xong, Phù Văn Nhạc mới khoan thai tới muộn.