Tiểu Hồ Ly Sau Khi Bị Ảnh Đế Nhặt Về Nhà Liền Hot

Chương 6.2

Mấy ngày sau, Dịch Lam đi tới địa điểm quay của chương trình “Nhật Ký Trưởng Thành Của Diễn Viên” mùa thứ hai.

Đây là một chương trình giải trí mang tính cạnh tranh dành cho diễn viên, các diễn viên sẽ so tài trên sân khấu bằng kỹ năng diễn xuất. Một mùa có mười ba tập. Mỗi tập đều sẽ chọn ra một thí sinh xuất sắc, mười hai tập đầu sẽ có mười hai thí sinh xuất sắc. Các thí sinh đó sẽ cùng biểu diễn trên sân khấu trong tập cuối cùng để tìm ra quán quân.

Mỗi một tập chương trình sẽ mời sáu diễn viên trẻ. Trên đường đến nơi quay, Ứng Thiên hiếm khi cau mày khi biết danh sách khách mời tập này.

“Tập này có Phù Văn Nhạc……” Anh xoa cằm, có chút lo lắng: “Có khả năng hai người sẽ xuất hiện trên cùng một sân khấu.”

Dịch Lam đang cúi đầu xem bộ phim mà Tạ Hoài đóng mười năm trước, đây là tác phẩm nổi tiếng của Tạ Hoài. Năm đó chính nhờ bộ phim điện ảnh này đã giúp Tạ Hoài lần đầu tiên nhận được giải Kim Tinh dành cho nam chính xuất sắc nhất.

Trong bộ phim đó, Tạ Hoài đóng vai chính là một sát thủ tuân theo lệnh của hoàng đế vì để bảo vệ người thân của mình. Cải trang thành thư đồng của hoàng tử ở một đất nước xa lạ chờ thời cơ ám sát.

Hắn đang đối mặt với nguy cơ bị bại lộ thân phận. Lúc đó lưỡi dao thậm chí đã chạm vào yết hầu của Tạ Hoài nhưng hắn vừa ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén hoàn toàn biến mất và hắn vẫn là một thư đồng tao nhã hiền lành, với vẻ ngoài dịu dàng, vô hại.

Nhưng khi hoàng tử quay người đi, ánh mắt đó lại trở nên lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen kịt tựa như ẩn chứa hận ý vô tận.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vài giây, khí chất của Tạ Hoài có thể thay đổi nhanh như chớp mắt.

Đáng kinh ngạc.

Hồ ly nhỏ sửng sốt, mãi đến khi Ứng Thiên gọi tên của cậu đến lần thứ ba, cậu mới hoàn hồn lại: “Phù Văn Nhạc là ai?”

Ứng Thiên có chút bất đắc dĩ: “Chính là người bị cậu thay thế trong buổi đến phim trường lần trước.”

Dịch Lam gật đầu: “Ừm, sao vậy?”

Ứng Thiên rất lo lắng vì sự ngây thơ của hồ ly nhỏ trước mặt, đề nghị: “Sau khi vào chương trình, không được tùy tiện ăn uống, cẩn thận, cậu ta có thể sẽ dùng thủ đoạn với cậu……”

Dịch Lam chớp mắt: “Cậu ta sẽ cho thuốc vào ly nước của em sao? Hay là trộm dùng Hạc Đỉnh Hồng* rải lên cơm?”

* Theo nhiều sử liệu từ thời nhà Tống, được biết Hạc Đỉnh Hồng thực chất chính là hồng tì thạch, một loại đá có chứa chất kịch độc.

Ứng Thiên: “……”

Ứng Thiên: “Có phải cậu trộm xem Hi Phi Ký trong điện thoại của Liên Miên đúng không?”

Liên Miên đang chơi điện thoại: “?”

Liên Miên thở dài nghĩ thầm: Lại phải gánh nồi từ trên trời rơi xuống.

Mở đầu “Nhật Ký Trưởng Thành Của Diễn Viên” là tiết mục với sự góp mặt của sáu vị khách mời, đây cũng là vòng thi mở đầu.

Các khách mời nhận được kịch bản riêng của mình mười phút trước khi biểu diễn, mà trước đó, giám khảo không nhận được bất kỳ lời nhắc nhở nào và chỉ có thể suy đoán danh tính của thí sinh thông qua trang phục nhân vật.

Mà trang phục của Dịch Lam là một bộ cổ trang màu trắng, tóc dài cũng là, tỏa ra khí chất tiên nhân.

Chuyên viên trang điểm là một cô gái trẻ, khi trang điểm cho Dịch Lam, ánh mắt cô không khỏi toát lên sự hâm mộ: “Cậu chăm sóc da như thế nào vậy? Một chút lỗ chân lông đều không có. Ôi trời, tôi nghĩ trang điểm sẽ làm hỏng khuôn mặt đẹp đẽ của cậu mất……”

Chờ khi trang điểm xong, Dịch Lam xắn tay áo đứng dậy. Khoảnh khắc cậu đứng dậy trong phòng thay đồ, y phục trắng bay phấp phới như thể cậu thực sự là một vị tiên trên trời lạc xuống trần gian.

Trong nháy mắt, mọi người trong phòng thay đồ đều im lặng.

“Ôi.” Người phục vụ đột nhiên thốt lên: “Dây cột tóc của bộ trang phục này đâu?”

Chuyên viên trang điểm nghĩ tới điều gì đó, có chút lo lắng mà nhìn đồng hồ: “Anh sang phòng bên cạnh tìm xem? Em nhớ quần áo đều lấy từ phòng bên cạnh, có thể là bị lẫn trong một khác bộ rồi, thật là tốn thời gian……”

Dịch Lam bước tới: “Tôi cũng đi cùng, hai người tìm sẽ nhanh hơn.”

Cậu đi theo người phục vụ sang phòng thay đồ bên cạnh, không ngờ lại gặp người quen.

Dịch Lam nhận ra —— Ồ, tên cậu ta là Phù Văn Nhạc.

Người phục vụ vội vàng lên tiếng hỏi: “Xin hỏi ngài bên này có nhìn thấy một sợi dây màu trắng không? Có khả năng bị lẫn trong quần áo của ngài……”

Phù Văn Nhạc nhướng mày: “Dây cột tóc màu trắng? Tôi chưa từng thấy?”

Nhưng chuyên viên trang điểm bên cạnh cậu ta lại sửng sốt một chút: “Tôi nhớ rồi, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó……”

Phù Văn Nhạc lúc này mới “A” một tiếng, di chuyển chân, cười cười: “Có phải cái này hay không? Xin lỗi nha, tôi còn tưởng là giẻ lau, nên dùng nó lau bùn ở đế giày mất rồi.”

Hắn dùng hai ngón tay cầm sợi dây dính bùn lên: “Nhưng mà tôi thấy nó cũng không bẩn lắm, cậu cứ dùng để buộc tóc đi?”

Dịch Lam liếc mắt nhìn sợi dây, Liên Miên phía sau đã không chịu đựng được, mở miệng định chửi Phù Văn Nhạc: “Cậu……”

Dịch Lam giơ tay ngăn cản cậu: “Không sao đâu.”

Phù Văn Nhạc mỉm cười: “Đúng vậy, chỉ là một sợi dây cột tóc nhỏ thôi, thiếu cũng không sao. Hơn nữa, tôi cũng không cố ý.”

Dịch Lam gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cửa sổ bên cạnh Phù Văn Nhạc.

Tấm rèm trắng tinh treo lặng lẽ ở bên cửa sổ, không nhiễm một hạt bụi.

Cậu bước lên trước, đột nhiên nắm lấy một góc rèm, đầu ngón tay âm thầm ở vị trí không ai nhìn thấy, biến thành móng vuốt hồ ly sắc bén.

“Roẹt” ——

“Cậu làm gì vậy?!” Phù Văn Nhạc bị cậu làm cho hoảng sợ, sau khi thấy rõ Dịch Lam đang làm gì, cậu ta mở to hai mắt: “Cậu xé rèm phòng tôi?”

Dịch Lam xoay người, đưa miếng rèm gọn gàng cho người phục vụ xem: “Cái này được không?”

“À, vâng, vâng!” Người phục vụ cũng hoảng sợ, nhưng vẫn lập tức gật đầu.

“Chết tiệt, cậu có bệnh à? Sao không xé rèm phòng mình đi?” Phù Văn Nhạc lập tức to tiếng.

Dù sao đây cũng là phòng thay đồ của mình, cho dù có hư hỏng gì cũng phải đền!

Tuy rằng một tấm màn cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng hành động của Dịch Lam lại làm cậu ta cảm thấy mất mặt.

Phù Văn Nhạc tức giận đến đứng người, trừng mắt với Dịch Lam cao hơn cậu ta một chút, Dịch Lam quay lại, có chút nghi ngờ mà nhìn cậu ta:

“Không phải chỉ là một tấm rèm thôi sao? Thiếu cũng không sao. Hơn nữa……”

Thiếu niên nghiêng đầu, tựa hồ có điểm buồn rầu:

“Đúng lúc nhìn thấy, cho nên tôi mới xé ra…… Tôi cũng không phải cố ý nha.”

–-----

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Lam: Thật sự không phải cố ý…… Hahaha.

***

Hồ ly nhỏ thông minh.

Ăn miếng trả miếng.