Edit: Cục Cơm Nguội
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Trời chạng vạng tối, Tạ Hoài về đến nhà, Dịch Lam đang nghiêm túc xem cuốn “Nâng Cao Trình Độ Của Diễn Viên” —— dạng cơ bản.
Đương nhiên, nếu không phải trên TV còn đang mở phim thì tư thế đọc sách của cậu sẽ càng nghiêm túc hơn.
Khi Dịch Lam ngồi một chỗ trong một khoảng thời gian dài, cậu sẽ theo bản năng mà bộc lộ một ít thói quen nhỏ, chẳng hạn như biến về hình dạng ban đầu, gối lên chiếc đuôi lớn của mình.
Cái đầu nho nhỏ của nhóc hồ ly ghé vào bộ lông đuôi vừa dày vừa mềm, cả thân hồ ly cuộn tròn thành một quả bóng, hai mắt còn hơi híp lại, trông rất thoải mái.
Thấy Tạ Hoài đã trở về, cậu lập tức vểnh lỗ tai nhọn hoắt lên, nhảy xuống sô pha, nhanh nhẹn chạy tới bên chân Tạ Hoài, hướng Tạ Hoài nghiêng đầu.
Ý tứ rất rõ ràng: Anh đã làm việc vất vả, có muốn nghỉ ngơi một chút không?
Khi nói chuyện với Liên Miên vào buổi chiều, cậu đã hiểu ra một điều. Một chương trình giải trí nổi tiếng như “Nhật Ký Trưởng Thành Của Diễn Viên” chắc chắn sẽ không chọn người tham gia ngẫu nhiên, sở dĩ cậu được mời hẳn là có kim chủ ba ba ở sau lưng giúp đỡ.
Đúng là một người chủ nợ tốt, không những không đòi nợ mà còn sắp xếp luôn công việc cho cậu.
Như vậy thì làm kim chủ ba ba vui vẻ một chút, cũng là việc cậu nên làm.
Tạ Hoài cúi đầu nhìn hồ ly nhỏ trên mặt đất, một lát sau, hắn ôm Dịch Lam lên bằng một tay, lại dùng cái tay còn lại bóp bóp bàn chân nhỏ của Dịch Lam.
Móng vuốt sắc bén đã được thu lại, chỉ để lại đệm thịt màu hồng mềm như bông, không có bất kỳ uy hϊếp nào.
Bàn chân truyền đến cảm giác ngưa ngứa, Dịch Lam nhịn xuống, ngoan ngoãn đặt móng vuốt vào lòng bàn tay Tạ Hoài.
Bàn tay to lớn của con người và móng vuốt hồ ly nhỏ màu trắng.
Một hình ảnh đột nhiên hiện lên trước mắt Tạ Hoài.
—— Một con hồ ly cao bằng hai người trưởng thành đứng ở trước mặt hắn, thân hình thon dài xinh đẹp, đung đưa tám cái đuôi trắng như tuyết, trên trán có một ấn đỏ.
Con hồ ly đưa hai chân về phía trước, bày ra tư thế đề phòng, nhưng khi mở miệng lại là một giọng nói trong trẻo của thiếu niên:
“Ngươi…… Tới Thanh Khâu có mục đích gì?”
Động tác của Tạ Hoài lập tức cứng đờ.
Dưới ánh mắt mờ mịt của Dịch Lam, hắn đem hồ ly nhỏ trong lòng ngực đặt lên chiếc sô pha bên cạnh.
“Xin lỗi.” Tạ Hoài xoa xoa đầu: “Tôi nhớ tối nay còn có việc gấp…… đi trước đây.”
Dịch Lam nhìn Tạ Hoài vội vàng rời đi, cùng lúc đó, trên TV nữ phụ đang bụm mặt khóc lóc kể lể: “Buổi tối anh ta còn không trở về nhà! Anh ta căn bản không yêu tôi!”
Bạn thân cô là nữ chính bên cạnh thở dài: “Ôi, xuống giường thật vô tình, đúng là đàn ông.”
Dịch Lam gật đầu.
Ồ…… Đây cũng là đàn ông.
***
Khoảng 12 giờ đêm, Tạ Hoài trở về nhà.
Khi hắn bước vào phòng ngủ, trên người mang theo một hơi thở lạnh đến thấu xương, như thể đến từ vùng băng tuyết nào đó, làm Dịch Lam đang nửa tỉnh nửa mê mà hắt hơi một cái.
Cái đuôi hồ ly đung đưa, vừa định ngẩng đầu lên thì được một bàn tay ấm áp vuốt lưng, giọng nói trầm ấm dễ nghe của Tạ Hoài vang lên bên tai:
“Không có gì, ngủ đi.”
Dịch Lam mơ màng lên tiếng đáp lại, cảm nhận được linh lực Tạ Hoài truyền vào cơ thể mình, cậu cọ lòng bàn tay hắn, lại nhắm hai mắt chìm vào giấc ngủ.
Khi cậu tỉnh lại đã là ngày kế tiếp, Tạ Hoài đã không còn ở trên giường.
Dịch Lam dụi mắt, muốn đi xem bữa sáng hôm nay ăn cái gì, đột nhiên phát hiện trên cổ mình tay có thêm một chiếc vòng tay.
Kiểu dáng của chiếc vòng tay rất đơn giản, một sợi dây thực mảnh màu đỏ bình thường, trên đó buộc cái vảy bạc to cỡ ngón tay cái. Những chiếc vảy nhẹ đến mức làm cậu hầu như không cảm thấy mình đang đeo vòng tay.
Dịch Lam vừa đi ra khỏi phòng, liền gặp Tạ Hoài vừa mới tắm xong. Cậu nâng cổ tay lên: “Cái này là anh cho tôi sao?”
Tạ Hoài bình tĩnh nói: “Phải, cái này là bùa cầu may trừ tà. Hai ngày nữa đi quay chương trình, tặng cậu coi như là điềm lành.”
Lỗ tai hồ ly của Dịch Lam dựng đứng lên:
“Cảm ơn anh!”
Lớp vảy sáng lấp lánh, đeo trên tay hơi mát nhưng cũng không gây kích ứng, khiến người đeo cảm thấy rất thoải mái. Dịch Lam còn thử rót yêu lực vào, phát hiện chỉ cần cậu rót yêu lực vào có thể che giấu chiếc vòng, trên cổ tay lập tức trống trơn.
Tạ Hoài nhìn cậu bởi vì vui vẻ mà giật giật lỗ tai, khẽ nhếch khóe môi.
Hắn thường ngày trông vô cảm, lúc này lại nở nụ cười, giống như mặt hồ đóng băng lặng lẽ tan chảy trong gió xuân tháng ba ấm áp, làm cậu hơi say.
Ánh mắt Dịch Lam dừng trên nụ cười của hắn không chớp mắt:
“Anh……”
Tạ Hoài: “Hả?”
Dịch Lam bị sắc đẹp mê hoặc, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình: “Không có gì, tôi chỉ là thấy anh cười lên rất đẹp.”
—— “Ngươi ngày thường mặt cứng đờ như khúc gỗ, không ngờ khi cười lên lại đẹp đến vậy.”
Từng mảng ký ức vụt qua trong đầu Tạ Hoài, cổ họng như nghẹn lại, thu lại nụ cười một cách gượng gạo.
Hắn liếc mắt nhìn Dịch Lam đang cúi đầu nghịch dây tơ hồng và vảy, trầm giọng nói:
“Cái lắc tay này cậu không được tháo ra, biết không?”
Dịch Lam lập tức gật đầu. Khi đối mặt với kim chủ ba ba, cậu lúc nào cũng phải thật ngoan ngoãn.
—— Nhưng đến một lúc nào đó, hồ ly nhỏ cũng sẽ giương nanh múa vuốt.