Dịch Lam chỉnh sửa lại trang phục một chút, đi đến trước mặt đạo diễn: “Đạo diễn, tôi có thể rời đi được không?”
Đạo diễn nào muốn cậu rời đi, còn muốn đem cậu ra trước máy quay để cậu hoàn thành tất cả các cảnh quay của nhân vật này.
Nhưng dù sao nam diễn viên trước cũng là người được chủ đầu tư nhét vào đoàn phim, liên quan đến rất nhiều mối quan hệ, cũng không thể trực tiếp thay đổi người. Đạo diễn chỉ có thể tiếc nuối hỏi: “Cậu đến từ công ty nào? Hay là diễn viên quần chúng chưa ký hợp đồng?”
“Lão Vương.” Ứng Thiên không biết đi vào phim trường từ lúc nào, đi tới bên cạnh đạo diễn: “Đây là người mà tôi nói với anh trước kia, cậu nhóc này mới vào công ty chúng tôi. Anh vừa mới bắt nạt cậu ấy, giờ lại muốn diễn cho anh? Vừa đánh vừa xoa như vậy chúng tôi không cần!”
Ứng Thiên không khách khí, trực tiếp vạch trần hành vi của đạo diễn Vương, không để lại cho người ta một chút mặt mũi nào.
Anh từ trước đến nay chưa bao giờ để cho các nghệ sĩ của mình bị bắt nạt vô cớ, chưa kể Dịch Lam không phải là nghệ sĩ bình thường.
Đây là người Tạ ảnh đế đang che chở.
Đạo diễn Vương cũng là một con cáo già, mặt không đổi sắc mà nói dối: “Ứng Thiên? Thì ra là người của Tạ tổng, chẳng trách cậu ấy lại xuất sắc như vậy, rất có tương lai đó. Vừa nãy cũng không phải tôi gây khó dễ cho cậu ấy. Chính xác mà nói là cho cậu ấy cơ hội thể hiện mình. Như vậy đi, nếu bộ phim tiếp theo có nhân vật thích hợp, nhất định liên hệ anh, để cậu ấy diễn.”
Ứng Thiên cười hai tiếng, cùng đạo diễn Vương nói mấy lời rồi dẫn Dịch Lam đi.
Anh không ngờ Dịch Lam lại có tài diễn xuất tốt như vậy.
Cái cảm xúc hấp dẫn đó, tốc độ nhập tâm trong vở kịch là điều mà vô số diễn viên mài dũa nhiều năm cũng không đạt được.
Chuyến đi này thực sự không phải vô ích.
“Cậu đừng lo lắng, bên phía nam diễn viên kia, anh đã cùng người đại diện của cậu ta nói chuyện rồi.”
Ứng Thiên vừa đi vừa nói: “Danh tiếng của lão Tạ lớn như vậy, sẽ không có ai làm cậu khó xử đâu.”
“Đạo diễn Vương lúc quay rất nóng nảy nhưng tác phẩm thực sự rất xuất sắc. Nếu về sau có cơ hội, cậu có thể cân nhắc xem có thể hợp tác cùng hay không.”
Dịch Lam gật đầu đồng ý, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Ứng Thiên.
Ứng Thiên bị cậu nhìn chằm chằm đến không thể giải thích được:
“Làm sao vậy? Trên mặt anh có gì à?”
Dịch Lam: “Thịt gà.”
Lúc trước Ứng Thiên đã nói cho cậu đi ăn gà.
Ứng thiên: “……”
***
Ngón tay Tạ Hoài xoa vị trí xương cổ tay trái —— nơi đó có một vết sẹo ngoằn ngoèo dài chừng mười centimet, vết sẹo này đã xuất hiện từ lâu, lâu đến nỗi hắn cũng không nhớ là từ khi nào.
Hắn nhìn chằm chằm vào đoạn video đang phát trên máy tính, màn hình là hồ ly nhỏ sắc mặt tái nhợt, rũ rượi, lông mi cong vυ't còn vương nước mắt, như người mất hồn.
Nhưng khi đạo diễn nói một tiếng “Đạt”, Dịch Lam lập tức chớp mắt, trở lại vẻ lanh lợi thường ngày.
Khi cậu chạy đến chỗ đạo diễn, khóe miệng vẫn còn mang ý cười.
Video kết thúc tại đó. Tạ Hoài nhìn chăm chú hình ảnh cuối cùng của video, đó là hình ảnh Dịch Lam chóp mũi phiếm hồng tươi cười.
Hắn trầm ngâm một lát, tắt máy tính, bấm một dãy số:
“Đạo diễn Tần, “Nhật Ký Trưởng Thành Của Diễn Viên” mùa hai đang thiếu người đúng không?”
***
Dịch Lam mơ hồ nghe thấy âm thanh Liên Miên nói chuyện với Ứng Thiên từ bên ngoài, còn có tiếng bước chân ra vào của nhân viên phục vụ.
Liên Miên đột nhiêu hô to một tiếng, thiếu chút nữa làm vỡ kính:
“Thật sự là chương trình này sao!?”
Dịch Lam đối với chương trình giải trí không biết nhiều lắm, nhìn vẻ mặt kích động của Liên Miên hỏi: “Chương trình này thú vị lắm sao”
Liên Miên liên tục gật đầu: “Đương nhiên rồi! Giám khảo của chương trình này đều là đạo diễn có tên tuổi và diễn viên lão làng. Mùa một năm ngoái có hai diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt được đạo diễn phát hiện. Sau khi phim mới vừa được chiếu, độ nổi tiếng tăng đột biến! Rất nhiều diễn viên mới muốn tham gia chương trình này mà không được đó!”
“Lam Lam, nếu cậu được đạo diễn hoặc là nhà làm phim nhìn trúng ở chương trình này… Hơn nữa cậu lại đẹp như vậy, nói không chừng có thể trực tiếp trở nên nổi tiếng……”
Cậu ta nói, lại nhịn không được cảm khái: “Lam Lam, Tạ tổng đối với cậu thật tốt.”
Mặc dù Ứng Thiên không nói rõ quan hệ của Dịch Lam và Tạ Hoài cho cậu ta nhưng những quy tắc ngầm trong giới giải trí cũng không có gì lạ. Liên Miên cho rằng Dịch Lam là bị Tạ Hoài bao dưỡng.
Dịch Lam chưa ra mắt đã có tài nguyên tốt như vậy, còn có người đại diện là Ứng Thiên…… Đây chắc chắn là tiểu thuyết ảnh đế bá đạo sủng thê trong truyền thuyết.
Dịch Lam cũng không biết Liên Miên đang nghĩ gì: “?”
Nhưng Tạ Hoài quả thực là một chủ nợ tốt, Dịch Lam không bận tâm đến chi tiết, chỉ nghĩ là: “Chương trình này……”
Liên Miên: “Làm sao vậy?”
Dịch Lam: “Cát-xê nhiều không?”
Liên Miên: “……??”
Cậu ta kinh ngạc nhìn hồ ly nhỏ trước mặt, cát-xê bao nhiêu tiền?
Được tham gia vào chương trình nổi tiếng như vậy mà vẫn quan tâm đến tiền? Người khác còn phải nhét tiền vào để được tham gia chương trình này đó!
Nhưng nhìn Dịch Lam nhíu mày cùng ánh mắt nghiêm túc của cậu …… Cậu ta thật sự không biết nói gì với Dịch Lam.
Chẳng lẽ Tạ tổng không cho Dịch Lam tiền tiêu vặt sao?
Liên Miên chỉ có thể nói: “…… Tiền khẳng định là sẽ không ít, nhưng phải chia theo hợp đồng của công ty, từ công ty sẽ gửi vào tài khoản cho cậu.”
Chân mày của Dịch Lam lúc này mới giãn ra.
Cậu không có hứng thú với sự nổi tiếng…… Điều duy nhất cậu quan tâm là kiếm tiền và diễn xuất.
Chủ yếu là kiếm tiền.
Hồ ly nhỏ tội nghiệp thở dài, mình vẫn còn nợ mười lăm triệu.
Cuộc sống hồ ly thật khó khăn.
Món gà còn chưa được mang lên, nhà hàng này quá đông khách, ước chừng phải đợi nửa tiếng nữa mới được ăn.
Dịch Lam cầm lấy một ít đồ ăn vặt từ trong túi áo khoác ra: “Ăn trước gì đi, cậu chưa có ăn sáng.”
Liên Miên sửng sốt, có chút cảm động mà cười cười: “Cảm ơn Lam Lam.”
Cừu nhỏ cắn bánh quai chèo, trong lòng cảm kích tuy rằng mạch não của hồ ly nhỏ đôi khi hơi kỳ quái …… Nhưng tính tình của cậu ấy thật sự rất tốt.
Vừa ăn cậu ta vừa hỏi: “Đúng rồi, Lam Lam, cậu hôm nay diễn rất tốt, cậu thật sự chưa từng học diễn kịch sao? Làm sao cậu có thể diễn cảnh khóc một cách tự nhiên như vậy?”
Dịch Lam giải thích: “Khi diễn cảnh đó, tôi đã nghĩ đến cảnh sư phụ mình chết.”
Liên Miên: “……”
Cậu hiếu thuận như vậy, sư phụ có biết không?
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Sư phụ chưa lên sân khấu: Cảm ơn con đã nhắc đến ta, đã thấy được sự hiếu thuận của học trò cưng.