Edit: Cục Cơm Nguội
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Liên Miên cũng bối rối: “Cái này, Lam Lam……”
Đạo diễn nghĩ Dịch Lam là diễn viên quần chúng cho nên mới gọi cậu.
Đạo diễn này nổi tiếng là người nóng tính, tức giận lên thì sẽ rất đáng sợ, nếu đã chỉ Dịch Lam thì cậu phải ra diễn. Mà Dịch Lam là một người mới, nếu cậu không diễn được, nhất định sẽ để lại ấn tượng không tốt cho đạo diễn.
Nhưng nếu Dịch Lam diễn, mặc kệ đóng vai gì đi chăng nữa thì diễn viên đóng vai này trước đó chắc chắn sẽ không thoải mái. Đây chính là mục đích của đạo diễn, để cho nam diễn viên có thấy bất bình và điều đó sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu ta.
Liên Miên không ngờ rằng chỉ tới đoàn phim quan sát lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn như vậy, nếu biết trước thì cậu ta đã chuẩn bị khẩu trang cho Dịch Lam rồi.
Ứng Thiên vẫn đang trò chuyện với nhà sản xuất bên ngoài trường quay, bây giờ không thể vào để giải quyết việc này.
Liên Miên cảm thấy trong lòng sốt ruột đến bốc hỏa, cố gắng bình tĩnh mà túm chặt góc áo của Dịch Lam: “Lam Lam, nếu không cậu cứ từ chối trước, tôi đi tìm anh Thiên……”
Dịch Lam đè tay Liên Miên lại: “Không cần đâu, tôi diễn.”
Liên Miên ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Dịch Lam đem áo khoác đưa cho mình, chỉnh sửa lại quần áo một chút rồi đi đến trường quay cách đó không xa.
Liên Miên biết rõ, Dịch Lam chỉ mới xem qua một ít phim ảnh, chưa có chính thức học diễn xuất nên chắc chắn không làm được.
Cậu ta đành tiến lên hai bước, nói nhỏ: “Cậu cứ tùy tiện mà diễn, không cần áp lực, mọi người đều biết đây không phải là tại cậu, là do đạo diễn tức giận thôi……”
Dịch Lam gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Còn Liên Miên ôm áo khoác của cậu, quay đầu liền chạy ra hướng bên ngoài tìm Ứng Thiên.
Dịch Lam ở trước mắt mọi người, đi thẳng tới chỗ đạo diễn.
Biểu hiện của những người xung quanh thay đổi ít nhiều, phần lớn đều thương hại cậu vì bị chọn, Dịch Lam mặc kệ.
Dịch Lam không quan tâm đến chuyện này lắm, dù sao thì cậu cũng đâu biết những người ở đây. Thế giới rộng lớn như vậy, giới giải trí cũng có cả biển người, chưa chắc mọi người sau này sẽ gặp lại nhau.
Cậu cũng chỉ là …… muốn diễn thử một chút.
Muốn trải nghiệm cảm giác đứng trước những ánh đèn và máy quay, đóng vai thành một người khác…
Khi Dịch Lam bước đến, đạo diễn sửng sốt trong giây lát, không ngờ tới mình tùy tiện chỉ một người mà lại có ngũ quan đẹp đến vậy.
Nhưng vì là một đạo diễn chuyên nghiệp nên đã nhanh chóng thu vẻ kinh ngạc, ho khan một tiếng rồi yêu cầu trợ lý của mình đưa kịch bản cho cậu.
“Đây là một cảnh khóc, nội dung diễn là mẹ cậu bị xe đυ.ng phải, không qua khỏi, cậu ôm thi thể mẹ mà khóc…”
Đạo diễn miêu tả một số chi tiết, Dịch Lam nghe xong gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Cậu nhìn nam diễn viên sắc mặt ảm đạm, người này nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Dịch Lam gật đầu với cậu ta, quỳ xuống bên cạnh nữ diễn viên, đem đầu của nữ diễn viên dựa vào khuỷu tay cậu.
Nữ diễn viên đã khá lớn tuổi, bà cười với Dịch Lam bằng ánh mắt dịu dàng, nếp nhăn trên khóe mắt lộ rõ khi cười, lại không giấu được sự hiền lành, ân cần như đang nhìn chính đứa con của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Dịch Lam dường như được chạm vào.
Phảng phất như mấy năm trước, cậu vẫn còn là bé hồ ly nhỏ, sư phụ cõng cậu vào rừng hái quả.
Xung quanh vắng lặng, ánh đèn hơi tối.
Đạo diễn hô lên “action”, bà lập tức nhắm mắt bất động.
Dịch Lam rũ mắt, thẫn thờ nhìn người đàn bà trong lòng ngực mình.
Vẻ mặt của cậu không thay đổi nhiều so với lúc đầu, chỉ là có chút sững sờ. Ngay lúc đó, khí chất của cậu lập tức thay đổi, bên ngoài thậm chí có người nói nhỏ “Đệt”.
Mà Dịch Lam nhắm mắt làm ngơ, như bước vào một thế giới hoàn toàn biệt lập. Không nhìn thấy máy quay, cũng không nhìn thấy đám đông xung quanh.
Cậu đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bà, đồng tử hơi co lại, như không tin hết thay những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh thản của bà, ánh mắt gần như đông cứng, như thể cố chấp mà cho rằng bà chỉ đang ngủ thôi.
Mà khi tỉnh dậy, chắc chắn bà ấy sẽ mỉm cười và gọi tên cậu một cách ân cần và dịu dàng.
Nhưng sự kỳ vọng của cậu đã không thành sự thật, bà vẫn nhắm chặt.
Dịch Lam thẫn thờ nhìn đôi môi xám xanh của bà. Đột nhiên, rơi xuống một giọt nước mắt.
“…… Mẹ?”
Cậu thì thầm, giọng run run.
Lời nói này như một cái chốt được mở ra, nước mắt trào ra từ khóe mắt Dịch Lam, cậu mím môi cố gắng kìm chế cảm xúc, nỗ lực khống chế cảm xúc chính mình.
Hốc mắt cậu đỏ lên, nhăn chặt mi, cố kìm nén những giọt nước mắt cho thấy cậu sắp gục ngã rồi.
“Mẹ ơi…” Giọng cậu khàn khàn, âm thanh run rẩy của thiếu niên rất dễ nghe, đôi mắt u ám, tràn ngập tuyệt vọng cùng hoảng sợ.
“Mẹ, tỉnh dậy đi, con muốn ăn mì……”
Cậu muốn ăn một chén mì nóng hổi do mẹ làm ngày.
Mà mẹ lại không thể đáp lại cậu được nữa.
Lẽ ra cảnh này đến đây là kết thúc, nhưng đạo diễn sững sờ hồi lâu mới hô câu “Đạt”.
Bốn phía vẫn im lặng, vô số ánh mắt tập trung vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Dịch Lam, bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, thậm chí còn có cô gái đang quay đầu đi khóc nức nở.
Mà khi đạo diễn hô “Đạt”, Dịch Lam chớp mắt, vẻ mặt lập tức trở lại như ngày thường, hai mắt sáng ngời: “Tôi đã đạt?”
Nữ diễn viên trong lòng ngực cậu ngồi dậy, lấy trong túi tờ khăn giấy được cho cậu: “Trời ơi, con đến từ nơi nào vậy? Kỹ thuật diễn tốt như vậy, nghe giọng con cô cũng muốn khóc theo……”
Dịch Lam cảm ơn bà, dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt. Cậu vừa mới khóc, chóp mũi vẫn còn hồng.
Nhìn dáng vẻ sinh động của cậu rõ ràng là đã thành công qua khỏi kiếp nạn này.
Đạo diễn sửng sốt một lúc.
Người này…… mình tùy tiện gọi đến mà lại diễn tốt như vậy?
Chất lượng diễn viên quần chúng hiện nay đều cao như vậy sao?