Một tuần sau, sáng sớm, Dịch Lam đang vừa xem phim cảnh sát vừa cắn bánh bao thì đột nhiên có tiếng chuông cửa.
Dịch Lam vội vàng nuốt hết chiếc bánh bao nhỏ, mở cửa ra, khí lạnh chui theo vào trong phòng, là Ứng Thiên và Liên Miên.
Ứng Thiên xua tay: “Đi, hiện tại, lập tức cùng tôi ra ngoài.”
Liên Miên cũng lên tiếng theo, nhanh chóng mặc cho Dịch Lam một bộ quần áo thích hợp. Chưa đầy một phút cả người đã mặc lên quần tây, áo len và áo khoác. Dịch Lam chưa kịp phản ứng đã bị túm ra cửa, một giây trước khi bị lôi đi, cậu vội vàng giữ lấy khung cửa:
“Từ từ, chúng ta đi đâu vậy? Còn bánh bao……”
Ứng Thiên cao giọng nói: “Ăn cái gì mà ăn, quên nó đi, đến trưa anh dẫn cậu đi ăn gà!”
Hồ ly nhỏ thả tay khỏi khung cửa trong tích tắc: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nơi Ứng Thiên đưa đến là một đoàn phim, với tư cách là người đại diện vàng của công ty giải trí Thiên Hà, anh có trong tay rất nhiều nghệ sĩ, nam thứ trong đoàn phim này là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với anh.
Lần này, nghe nói nhà đầu tư bên kia muốn đổi nam chính khác mà đạo diễn không thuyết phục được nên Ứng Thiên phải đích thân tới đây. Nhân tiện đưa Dịch Lam đến để tự mình cảm nhận một chút bầu không khí của đoàn phim.
Ứng Thiên đến liền đi tìm nhà sản xuất nói chuyện. Dịch Lam cùng Liên Miên cùng nhau đứng trong góc nhìn những nhân viên bận rộn làm việc, những thứ máy móc cao vài mét, bối cảnh nhân tạo, phông xanh, còn có những diễn viên ăn mặc đủ loại kiểu dáng ……
Ánh đèn đằng xa lập lòe, soi sáng góc cậu đang đứng trong chốc lát.
Dịch Lam nheo mắt, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn, trong l*иg ngực đột nhiên có loại cảm giác thần kỳ.
Đây là…… đoàn phim.
Vài thập niên trước, sau khi con người phát minh ra TV, sư phụ cũng đã mua một chiếc TV và sau đó là một chiếc máy tính. Cũng không biết sư phụ dùng phương pháp gì để kết nối internet vào vùng núi hẻo lánh.
Dịch Lam ngày thường ở trên mạng lướt weibo, cũng không chú ý đến bất kỳ tin tức giải trí ngoài lề nào. Hằng ngày, cậu thích bật TV và máy tính lên để xem phim truyền hình do con người đóng.
Nhìn những niềm vui và nỗi buồn mà cậu chưa từng tiếp xúc, xem một câu chuyện thăng trầm hoặc một câu chuyện cẩu huyết, rồi theo dõi hành động và tư thế của các nhân vật trong đó.
Sư phụ đã từng trêu chọc rằng nếu cậu xuống núi, cậu có thể bắt đầu sự nghiệp của mình bằng việc đi đóng phim.
Ai ngờ, thế mà lại là một lời tiên tri.
Dịch Lam yên lặng nhìn chằm chằm vào phim trường, Liên Miên bên cạnh cậu lại để ý thấy gần như tất cả nhân viên đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn Dịch Lam, một số lời thì thầm nói cậu là diễn viên mới.
Cũng không có gì lạ khi bọn họ chú ý đến Dịch Lam, thật sự là Dịch Lam có ngoại hình cực kỳ xuất chúng. Một đôi mắt hạnh xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách long lanh nước, đôi môi đầy đặn, mím lại nhìn cũng giống như là đang mỉm cười. Khi cười rộ lên còn lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ.
Cậu có bộ dáng thực ngoan ngoãn, khiến người nhìn sẽ cảm thấy vui vẻ, gần gũi, không nhịn được mà muốn nhìn cậu nhiều hơn. Thậm chí, chính Liên Miên lần đầu gặp Dịch Lam cũng thích nhìn chằm chằm vào cậu.
Liên Miên suy nghĩ xem mình có nên đi ra ô tô lấy khẩu trang hay không, dù sao hôm nay Dịch Lam tới chủ yếu là quan sát và học tập, thu hút quá nhiều sự chú ý cũng không tốt.
Nhưng không đợi cậu ta rời đi, đạo diễn bên kia đã bắt đầu hò hét, các nhân viên xung quanh đột nhiên trở nên bận rộn hơn, cũng không có nhiều người rảnh để nhìn Dịch Lam, mọi người đều nhanh chóng sắp xếp bối cảnh cho cảnh quay tiếp theo.
Ánh mắt Dịch Lam tức khắc bị thu hút bởi những cảnh quay trên phim trường.
Đây là một bộ phim lấy bối cảnh ở thời hiện đại, Dịch Lam chưa đọc kịch bản, chỉ có thể mơ hồ đoán ra nội dung của cảnh quay này, có lẽ đây là một nhân vật mất mẹ, đang quỳ gối khóc lóc thảm thiết.
Nhưng không hiểu sao, qua một hồi diễn khóc, chóp mũi đỏ bừng, mặt cũng đỏ mà nam diễn viên này cũng không nặn ra được vài giọt nước mắt, lại khiến nhân viên công tác xem đến nghẹn cười.
Đạo diễn cau mày, hô diễn lại một lần nữa.
Nhưng sau bốn, năm lần, diễn viên vẫn không khóc được, thậm chí còn ợ một cái.
Mặt đạo diễn trực tiếp đen lại.
Mà diễn viên đóng vai người mẹ kia cũng giật giật khóe miệng.
…… Cái ợ này hình như còn có mùi như lá hẹ.
“Cậu đến đây diễn hay đến đây ợ hơi?” Đạo diễn trực tiếp ném chiếc loa trong tay.
“Diễn như vậy cậu còn đóng phim truyền hình! Tôi tùy tiện chọn đại một người diễn còn tốt hơn cậu!”
Đạo diễn nhíu chặt mi, ánh mắt sắc bén nhìn quanh một vòng rồi đột nhiên dừng lại.
“Cậu! Đúng vậy, đừng nhìn người khác, chính là cậu, tới đây diễn!”
Dịch Lam đứng cách xa mười mấy mét đột nhiên bị gọi: “…… Hả?”