Tiểu Hồ Ly Sau Khi Bị Ảnh Đế Nhặt Về Nhà Liền Hot

Chương 4.1: Tới đây diễn

Chương 4: Tới đây diễn

Edit: Cục Cơm Nguội

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Đêm nay, Dịch Lam vẫn làm ổ trong chăn của Tạ Hoài mà ngủ.

Ngày kế tiếp, sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện yêu lực của mình đã ổn định, rồi biến thành hình người.

Cả người vẫn như cũ……

May mà Tạ Hoài sớm đã rời giường, còn để lại một bộ áo ngủ bên cạnh chiếc gối.

Dịch Lam rất ít mặc quần áo nhân loại, phần lớn quần áo đều không thoải mái bằng chính cậu dùng yêu lực biến ra. Nhưng nhớ tới mình bởi vì linh đan mà lúc nào cũng có khả năng xảy ra vấn đề về yêu lực, do dự một lát, vẫn là mặc vào quần áo Tạ Hoài chuẩn bị.

Khi cậu đi xuống lầu, Tạ Hoài đã mặc thêm một chiếc áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Lát nữa Ứng Thiên sẽ tới sắp xếp công việc cho cậu.” Tạ Hoài nói.

“Bữa sáng ở trên bàn.”

Dịch Lam mang đôi dép lê không quá vừa chân, lạch bạch chạy đến bên cạnh hắn, nghiêm trang gật đầu: “Được, anh Hoài làm việc thuận lợi.”

Tạ Hoài đáp lại một tiếng, rũ mắt nhìn hồ ly nhỏ mặc áo ngủ màu lam nhạt, sườn mặt trắng nõn còn có vết đỏ do khi ngủ áp mặt vào gối.

Hắn chú ý tới lọn tóc nhếch lên của Dịch Lam, vươn tay xoa đầu Dịch Lam.

Mềm mại – đây là từ ngữ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn lúc này.

Sau khi Tạ Hoài rời đi được hơn mười phút, Dịch Lam mới ăn sáng xong.

Ứng Thiên cũng đã tới biệt thự, phía sau còn có Liên Miên ló đầu ra.

“Đây là nhà Tạ tổng sao!?”

Liên Miên mở to hai mắt, liên tục cảm khái: “Má ơi, mình thế mà có thể đến nhà ảnh đế, hàng trăm triệu fans trên weibo hâm mộ mình chết mất……”

Ứng Thiên chỉ huy Liên Miên đem túi lớn túi nhỏ trong tay mang vào trong biệt thự: “Đây là một ít đồ dùng sinh hoạt, còn chọn cho cậu vài bộ quần áo. Về sau ra ngoài cậu có thể trực tiếp tự mình phối đồ. Đúng rồi, cậu đang ở phòng nào?”

Dịch Lam nhớ lại phòng mình ngủ hai đêm vừa qua, ở phía trái, phòng thứ ba, chỉ vào phòng ngủ chính.

Ứng thiên: “……” Ngọa tào.

* “Ngọa tào” ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao”, một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa, trong tiếng Việt mình thì đồng âm với “Đm” vân vân ……

Hồ ly nhỏ vừa mới thành niên thôi đó! Lão Bạch Trạch thật vội vàng!

Anh vốn dĩ cho rằng Dịch Lam ở phòng dành cho khách, muốn cho Liên Miên đem quần áo đặt trong tủ quần áo phòng cho khách, trước mắt đành phải đến dọn phòng để quần áo.

May mà Tạ Hoài không khóa phòng để quần áo, cơ bản là còn rất rộng.

Quần áo Tạ Hoài đa phần đều là màu tối, trong đó màu đen chiếm số lượng nhiều nhất, mà anh chọn quần áo cho Dịch Lam đều là màu sáng, nhã nhặn, hai bên tạo nên gian phòng màu sắc đối lập.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Ứng Thiên ngồi trên sô pha làm bộ không biết mở một túi trà của Tạ Hoài ra, hỏi Dịch Lam:

“Nếu cậu lựa chọn làm diễn viên thì cậu phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ. Trước kia cậu đã từng diễn qua lần nào chưa?”

Dịch Lam ngồi ở phía đối diện anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Rồi ạ.”

Tiếp theo cậu nói mấy cái tên, đều là những đạo diễn lão làng, nhân vật nổi danh của phim truyền hình, thật ngoài dự liệu của anh.

Ứng Thiên có chút kinh ngạc: “Cậu diễn ở đâu?”

Dịch Lam nghiêm trang: “Trong phòng của em.”

Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một trạch hồ ly mãi mới chịu ra khỏi nhà cũng chỉ vì đi tìm sư phụ.

Ứng Thiên: “……”

Trong đầu anh nháy mắt xuất hiện hình ảnh, Dịch Lam đứng trên giường trong phòng của mình, bắt chước động tác khoa tay múa chân của nhân vật trong TV, nói đi nói lại lời kịch.

…… Loại hình thức tự biểu diễn này, anh thấy cô bé hàng xóm bốn tuổi cũng thích như vậy làm.

Kế tiếp, Dịch Lam tiến vào kỳ huấn luyện dành cho diễn viên mới.

Đại bộ phận nghệ sĩ được ký hợp đồng ở giới giải trí đều có xuất thân chính quy có kinh nghiệm diễn xuất, rất ít có người chưa bao giờ tiếp xúc với diễn xuất như Dịch Lam.

Dịch Lam mất ba ngày để học kiến thức cơ bản của diễn viên và đoàn làm phim, đồng thời cậu mỗi ngày phải xem ít nhất sáu bộ phim, anh cũng sắp xếp để một giáo viên chuyên nghiệp dạy cậu.

Giáo viên chưa thể tới được, chỉ có thể liên lạc trước qua điện thoại, khoảng chừng nửa tháng sau mới có thể đến. Vì vậy trong tuần tiếp theo, Dịch Lam mỗi ngày đều dựa theo yêu cầu của Ứng Thiên, đi nghiên cứu một ít bộ phim cùng chương trình truyền hình nổi tiếng, nghiền ngẫm thần thái diễn viên, động tác, lời thoại.

Xem phim năm đến sáu lần, đến khi trời đất tối mịt. Buổi sáng ăn cơm xem phim, buổi tối rửa mặt cũng xem phim. Cậu xem nhiều đến nỗi ban đêm nằm trong lòng ngực Tạ Hoài điều chỉnh linh lực cũng phải nhắc lại vài câu lời thoại trong phim.

Trong lúc nghỉ giải lao, Dịch Lam còn không quên nhờ Ứng Thiên giúp đỡ, đồng thời đăng thông tin tìm kiếm Dịch Vô Lâm trên các trang tìm người.

Nhưng đúng như cậu suy nghĩ, ngay cả trong thời đại công nghệ internet phát triển, để tìm được một người cũng không đơn giản như vậy.

Huống chi chính mình hiện tại còn đang nợ nần, dù có tìm được sư phụ cũng không thể quay về trong núi, nói không chừng còn liên lụy đến y.

—— Đến thời điểm này mà cậu còn nghĩ không muốn liên lụy sư phụ, Dịch Lam sâu sắc mà cảm thấy cậu thật sự là một đồ đệ hiếu thuận, có tư chất đạo đức cao.

Hiện tại cậu chỉ có thể gác lại lý tưởng lớn lao “Tìm được sư phụ khốn khϊếp - rước về trên núi”, vùi đầu vào nghiên cứu và cố gắng trả hết nợ càng sớm càng tốt.