Sau khi về nhà, đồ ăn cũng được đưa tới, là đồ ăn do đầu bếp riêng trong nhà làm, rất hợp khẩu vị Dịch Lam.
Yêu lực trong cơ thể cậu vẫn còn có chút hỗn loạn, không thể hóa thành hình người, chỉ có thể dùng chân trước lấy chén nhỏ, Tạ Hoài sẽ dùng đũa gắp đồ ăn cho cậu.
Tiết tấu gắp đồ ăn của Tạ Hoài thực ổn định, mỗi lần đều đúng lúc gắp thức ăn khi cậu vừa ăn xong, hơn nữa còn có thể chú ý chính xác tới cậu muốn ăn món nào, muốn đổi sang món nào.
Ăn xong một bữa cơm, Dịch Lam vô cùng thỏa mãn, bụng nhỏ đã có chút căng.
Hồ ly nhỏ ngã lên ghế sô pha, lộ ra cái bụng tròn trịa mềm mụp, nhìn vào đã muốn xoa.
Tạ Hoài chăm chú nhìn hai giây, buông chén đũa: “Đêm nay, có cần tôi giúp cậu điều hòa yêu lực không?”
Phương thức hắn nói đến là cái loại vừa làm sáng nay, nắm tay Dịch Lam giúp cậu điều hòa linh lực.
Linh đan tuy rằng làm yêu lực Dịch Lam trở nên dư thừa nhưng linh lực đọng lại ở đan điền tùy thời đều có thể khiến cậu xảy ra chuyện. Biện pháp duy nhất đó là Dịch Lam phải ngày đêm chăm chỉ tu luyện, sớm ngày đem linh đan hấp thụ hoàn toàn.
Đây là một việc rất gian nan nhưng nếu có Tạ Hoài hỗ trợ, tốc độ hấp thụ linh đan của cậu có thể tăng vọt, cũng có thể giảm bớt tỷ lệ gặp chuyện ngoài ý muốn, giống như buổi sáng hôm nay.
Có tiện nghi mà không chiếm, là đồ ngốc.
Hồ ly nhỏ lập tức dựng thẳng lỗ tai, nháy đôi mắt hổ phách xinh đẹp, nhanh nhảu đáp ứng: “Được được!”
Tạ Hoài gật đầu: “Vậy đêm nay, đến phòng tôi.”
Dịch Lam: “Được…… Hả?!”
Tạ Hoài cảm nhận rõ, sau khi hắn nói ra câu đó, lông toàn thân Dịch Lam đều run lên.
Hắn lập tức cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn giúp Dịch Lam điều hòa yêu lực, cũng không phải bởi vì hắn muốn làm người tốt.
Chỉ là sau khi hắn thiếu đi mảnh linh hồn đó, giấc ngủ vẫn luôn rất nông, mỗi đêm nhiều lắm chỉ ngủ được ba bốn giờ liền tỉnh lại.
Yêu thú cũng có yêu cầu đối với chất lượng giấc ngủ, giấc ngủ là phương thức quan trọng giúp hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện. Hai trăm năm qua, Tạ Hoài thường mất ngủ suốt đêm, tuy rằng dựa vào tu vi của hắn thì không cần tu luyện nhiều lắm nhưng cũng tạo thành ảnh hưởng đối với việc sinh hoạt.
Mà ngày hôm qua sau khi ôm Dịch Lam trở về, hắn có được một giấc mộng đẹp.
Thậm chí còn…… Mơ thấy cố nhân ngàn năm trước.
Tạ Hoài đứng lên, định vào thư phòng tiếp tục xử lý công việc, để cho hồ ly nhỏ có thời gian bình tĩnh lại.
Nhưng hắn còn chưa lên lầu, liền nghe được thanh âm thiếu niên truyền đến, giống như có chút thấp thỏm:
“Được…… được thôi.”
***
Mười giờ rưỡi, chờ Tạ Hoài rửa mặt xong, Dịch Lam đã nằm trên giường chờ.
Cậu có chút bất an, rốt cuộc tối hôm qua là ngoài ý muốn, mà việc cùng chung chăn gối với người xa lạ… cậu cảm thấy có chút không chân thật.
Hiện tại Tạ Hoài cũng không hoàn toàn là người xa lạ, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút kì lạ.
Từ nhỏ đến lớn, Dịch Lam cũng chỉ ngủ cùng sư phụ khi cậu còn là thú nhỏ, hơn nữa tư thế ngủ của sư phụ không tốt, thường xuyên đá cậu bay xuống đất.
Hy vọng kim chủ ba ba có tư thế ngủ tốt chút.
Dịch Lam đang suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, đến khi Tạ Hoài lên giường, vòng tay ôm cậu lại gần thì mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cả người cứng như đá.
Tạ Hoài chăm chú nhìn cậu vài giây, ôm hồ ly nhỏ vào trong lòng ngực, ngón tay thon dài ấm áp, nhẹ nhàng sờ dọc theo sống lưng của cậu.
Cùng lúc đó, linh lực ấm áp cuồn cuộn không ngừng từ trong tay hắn truyền vào trong thân thể Dịch Lam.
Trong nháy mắt, phảng phất như đang ngâm mình trong suối nước nóng, khắp người đều ấm áp, Dịch Lam thoải mái đến nỗi thả lỏng cả người, ở trong lòng ngực Tạ Hoài duỗi bốn cái móng vuốt, còn theo bản năng nâng đầu cọ lòng bàn tay Tạ Hoài.
Tạ Hoài rũ mắt, nhìn chằm chằm hồ ly nhỏ đang hưởng thụ đến nỗi híp cả mắt, xúc cảm trong tay còn mềm mại hơn so bất cứ thứ gì hắn đã chạm qua trước kia, giống như một cục bông gòn đầy sức sống.
Hắn gập ngón tay, thử gãi cằm hồ ly nhỏ.
Dịch Lam theo bản năng ngẩng đầu, mặc hắn gãi, nhẹ nhàng kêu một tiếng, thậm chí còn quơ quơ chiếc đuôi to trắng như tuyết.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên phản ứng lại mình vừa làm cái gì.
Cậu thế mà bị Tạ Hoài sờ đến vui vẻ như vậy?
Dịch Lam lập tức cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, may mắn hiện tại cậu không ở hình người nên nhìn không ra.
Cậu muốn giữ lại một chút tôn nghiêm của hồ ly đã thành niên, ý đồ né tránh việc bị gãi cằm, vừa nhấc đầu, lại thấy ánh mắt Tạ Hoài.
Chỉ thấy vị kim chủ từ lúc quen biết đến nay chưa từng biểu lộ cảm xúc, ấy vậy mà lúc này đáy mắt của hắn lại nhiễm vài phần ý cười, tựa hồ tâm trạng rất vui vẻ.
Dịch Lam chợt hiểu ra.
Nguyên nhân chính phần lớn con người nuôi dưỡng động vật là do những lớp lông xù đó toát lên vẻ đáng yêu, giải tỏa áp lực.
Thoạt nhìn, kim chủ cũng là một người thích những thứ có lông xù, trong nhà không có vật nuôi, cũng chỉ có thể xoa cậu để thư giãn.
Tuy rằng không biết tại sao Tạ Hoài lại không nuôi thêm động vật, nhưng nếu kim chủ thích……
Dịch Lam thu liễm lại cảm giác muốn giãy giụa lúc đầu, ngoan ngoãn nằm lại.
Cho kim chủ ba ba sờ một chút, cũng không phải là không thể.
–-----
Tác giả có lời muốn nói: Mấy tháng sau, thiếu chút nữa bị sờ trọc – hồ ly nhỏ suốt đêm khiêng sư phụ chạy về trong núi trốn nợ.