Tiểu Hồ Ly Sau Khi Bị Ảnh Đế Nhặt Về Nhà Liền Hot

Chương 3.1: Đêm nay, đến phòng tôi

Edit: Tịch

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Ứng Thiên còn việc khác chưa làm xong nên bảo Liên Miên dẫn Dịch Lam đi tham quan công ty, giúp cậu hiểu hơn về công việc mình làm sau này.

Còn Ứng Thiên thì cầm hợp đồng đến văn phòng Tạ Hoài. Đẩy cửa đi vào, Tạ Hoài đang ngồi trên bàn làm việc xem văn kiện.

Ứng Thiên thò đầu vào nhìn mới phát hiện Tạ Hoài không phải xem văn kiện mà là kịch bản.

Anh đứng bên cạnh cố ý trêu chọc: “Lão Tạ, hồ ly nhỏ kia là gì của cậu? Mà lại an bài cho tôi dẫn dắt?”

Là thượng thú Thiên Cẩu, từ mấy ngàn năm trước anh cùng Tạ Hoài đã quen nhau.

Xã hội nhân loại phát triển từ giai đoạn phong kiến đến ngày nay, Ứng Thiên chưa từng thấy Tạ Hoài nảy sinh hứng thú với bất kì ai, lần này lại có ngoại lệ.

Tạ Hoài đóng lại kịch bản trong tay, ngước mắt nhìn anh: “Còn nhớ sự tình hai trăm năm trước không?”

Ứng Thiên đương nhiên nhớ rõ: “Tất nhiên, lần đó cậu có một trận chiến với Cùng Kỳ trên sông Trừng, Cùng Kỳ bị thương nửa bên cánh, mà cậu cũng bị Hỗn Độn đánh lén nên linh hồn bị tổn thương làm thiếu hụt một mảnh linh hồn nhỏ ……”

Anh kể lại, không khỏi sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ……?”

Tạ Hoài gật đầu: “Trong cơ thể Dịch Lam, có mảnh nhỏ linh hồn của tôi.”

Cho nên khi hắn đi ngang qua hẻm nhỏ đó, mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của mảnh linh hồn, từ đó phát hiện Dịch Lam.

“Mẹ nó.” Ứng Thiên mở to hai mắt: “Vậy chẳng phải… phải lấy mảnh linh hồn đó từ cơ thể cậu ấy ra hay sao?”

Tạ Hoài liếc nhìn anh, dùng ánh mắt phủ định cái ý tưởng chẳng có tí giá trị tham khảo nào của anh: “Bản thân cậu ấy đã có hai trăm năm tu vi, còn ăn Độ Ách linh đan. Qua một đoạn thời gian nữa, hẳn là có thể kết yêu đan.”

Sau khi kết đan, yêu đan sẽ tự động bài xích các tồn tại khác trong đan điền Dịch Lam, mảnh linh hồn kia tự nhiên sẽ bị yêu đan của cậu ấy tự động đào thải ra ngoài, đây là cách thức lấy mảnh vỡ ra ôn hòa nhất.

Sư phụ Dịch Lam chắc cũng có tính toán như vậy.

Ứng Thiên lúc này mới hiểu được, gật đầu, nhớ tới cái gì đó lại hít hà một hơi: “Từ từ, Độ Ách linh đan mà cậu lại cho cậu ấy ăn?!”

Độ Ách linh đan là cái gì? Đó là linh đan do chính Tạ Hoài đem hết tâm lực mới có thể cô đọng thành. Trải qua quá trình rèn đúc mà trong đó chứa đựng linh khí trời đất thuần khiết nhất, được thượng thú Bạch Trạch tự mình làm ra, thậm chí còn có một hai phần khí vận của thượng thú trong đó.

Linh đan quý giá như vậy mà Tạ Hoài trực tiếp mang đi tặng…… Rối cuộc hai người này có quan hệ gì?

Nếu Ứng Thiên mà có hai cái tai trên đầu, lúc này khẳng định đã dựng đứng lên.

Tạ Hoài liếc nhìn bộ dáng tò mò của anh: “Đừng suy nghĩ nhiều. Cái này xem như bán cho cậu ấy.”

Ứng Thiên nuốt nước miếng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Một viên Độ Ách linh đan của Bạch Trạch, ở hội đấu giá của Yêu tộc không biết có bao nhiêu yêu thú tranh đoạt đến máu chảy đầy đầu, có thể nói là thiên kim khó cầu.

“Mười lăm triệu.”

“……”

Ứng Thiên chết lặng: “Lần trước, tộc trưởng tộc Bạch Hổ tới tìm cậu hỏi mua một viên Độ Ách linh đan, cậu ra giá ba trăm triệu.”

Tạ Hoài mặt không đổi sắc: “Tôi bán giảm giá cho cậu ấy.”

Ứng Thiên: “……”

Vậy ngài giảm giá hơi quá rồi đó.

Anh đột nhiên nhớ ra một điều, sửng sốt hỏi: “Không phải vì hồ ly nhỏ này thuộc Hồ tộc, cho nên cậu mới……”

Ánh mắt Tạ Hoài chợt trầm xuống, lạnh giọng: “Không phải.”

Ứng Thiên tự biết mình nói sai, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, trong tay cậu chính là kịch bản của đạo diễn Quách đúng không, tôi còn chưa xem kỹ……”

Cũng tại anh lỡ lời, phải nhớ rằng chuyện của ngàn năm trước…… Chính là cấm địa của Tạ Hoài.

Lời còn chưa dứt, điện thoại Ứng Thiên đột nhiên vang lên.

Anh đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất mới bắt máy, vài phút sau Ứng Thiên quay đầu, vẻ mặt có chút khó nói nhìn về phía Tạ Hoài:

“Cái kia…… hồ ly nhỏ đang gặp chút vấn đề.”

***

Vốn dĩ sắp tới giờ nghỉ trưa, Liên Miên chuẩn bị mang Dịch Lam đến nhà ăn của công ty.

Ai ngờ bởi vì chưa hấp thụ hết linh lực từ linh đan làm yêu lực rơi vào hỗn loạn, Dịch Lam trực tiếp biến trở về nguyên hình ngay trên đường đến nhà ăn.

Làm một con cừu tinh, Liên Miên ôm trong ngực một con hồ ly, toàn (thân) cừu đều run rẩy.

Hồ ly nhỏ nằm vừa vặn trong lòng cậu, trắng trắng mềm mềm như một cục bông. Nhưng thân là một động vật ăn cỏ, Liên Miên lại lạnh cả sống lưng, có chút khóc không ra nước mắt.

Tại sao không có ai nói trước cho cậu ta…… Dịch Lam là hồ ly?

Hồ ly nhỏ trong lòng ngực tri kỉ an ủi cậu nhóc: “Không có việc gì, tuy rằng tôi có chút đói, nhưng tôi sẽ không ăn yêu thú đâu, lại còn đã biết nói.”

Liên Miên: “……”

Cảm ơn, hoàn toàn không cảm nhận được tí an ủi nào.

Dịch Lam bị đưa đến văn phòng của Tạ Hoài, vừa lúc hắn đã xử lý xong công việc, nhìn cục lông trắng xù đang cuộn tròn trên ghế sô pha, tiện tay xách cậu bỏ vào trong túi.

“Trong khoảng thời gian này, cậu có thể ở tạm nhà tôi.” Tạ Hoài nói: “Ăn, ngủ cùng tôi.”

Dù sao cũng là mảnh linh hồn bị thất lạc của hắn, nên giám sát chặt chẽ một chút.

Cái đầu lông xù của hồ ly nhỏ chui ra từ túi áo của hắn, đáy mắt có chút khẩn trương: “Có tính vào giấy nợ không?”

Nơi Tạ Hoài ở là khu biệt thự, làm cơm cũng phải tìm chuyên gia đưa đến, vô cùng cao cấp.

Tạ Hoài rũ mắt nhìn cục lông xù:

“Không tính.”

Dịch Lam nghe vậy hai mắt sáng ngời: “Cảm ơn anh Hoài!”

Anh Hoài quả nhiên là một người tốt.

Vậy cậu sẽ cố gắng biểu hiện ngoan thêm chút nữa trước mặt kim chủ ba ba, tranh thủ sớm ngày trả hết nợ nần.

Lúc nãy cậu đã hỏi Liên Miên, Tạ Hoài ngày thường sẽ càng ưu ái những người biết nghe lời, cho nên cậu cũng ngoan ngoãn thu lại những chiếc răng nanh, nằm im trong túi Tạ Hoài, bất động.