Cậu ta vốn định đến muộn nhất để gây sự chú ý, khi đến lại phát hiện Tần Nhất Hạ và Mạnh Thịnh đang nói chuyện với Dịch Lam, Đậu Nghi không nói chuyện, chỉ có Đỗ Thiên Thu mà bọn họ còn không quen biết, chỉ trao đổi với nhau vài câu. Mà máy quay cũng chỉ lướt qua cậu ta, khóe mắt cậu ta giật giật, sắp không giữ được nụ cười.
“Tất cả diễn viên đã tới, hiện tại chúng tôi sẽ bắt đầu phát kịch bản cho mọi người, các bạn có thời gian chuẩn bị là mười phút, mười phút sau buổi biểu diễn sẽ chính thức bắt đầu.”
Âm thanh của đạo diễn vừa dứt, liền có nhân viên công tác đi vào phòng, đưa kịch bản cho từng người.
Dịch Lam nhanh chóng xem qua kịch bản, dài khoảng bốn năm trang.
Mười phút, số lượng kịch bản nhiều như vậy, rõ ràng tổ đạo diễn đang muốn làm khó mọi người. Đây là kịch bản phim hài, tổ đạo diễn cố tình muốn cho bọn họ không nhớ được lời thoại, khi đó mọi người sẽ phải dựa vào năng lực của mình mà phát huy.
Tất cả mọi người cúi đầu, dùng phương pháp của mình nhanh chóng ghi nhớ kịch bản.
Dịch Lam đọc kịch bản từ đầu đến cuối, tự nhớ lại cốt truyện hai đến ba lần rồi lại mở kịch bản ra, đọc những phần chi tiết nhỏ.
Khi cậu ngẩng đầu lên, thời gian mới có trôi qua sáu phút.
“Trời ơi, cái này khó quá.” Tần Nhất Hạ vừa lật kịch bản vừa nhỏ giọng nói: “Tôi học thuộc rất chậm……”
Dịch Lam nhìn lướt qua kịch bản cô, hỏi: “Tôi học cùng cậu được không?”
Hai người đối đáp hiển nhiên so một người sẽ dễ thuộc hơn, nhưng Tần Nhất Hạ có chút lo lắng: “Có làm phiền đến cậu không?”
“Không có việc gì.” Dịch Lam chớp mắt: “Tôi đã nhớ xong rồi.”
Mạnh Thịnh có chút kinh ngạc: “Cậu siêu vậy!”
Bên cạnh truyền đến một tiếng khịt mũi khinh thường, Dịch Lam nghe thấy, hình như là Phù Văn Nhạc.
Cậu không thèm quay đầu lại, tiếp tục cùng Tần Nhất Hạ học kịch bản.
Hai người nói chuyện với nhau, người bên cạnh đều có thể nghe thấy.
Phù Văn Nhạc không tin, khi Dịch Lam đọc, cậu ta trộm so sánh với kịch bản. Ai ngờ nghe xong hai ba đoạn cũng không thấy Dịch Lam bỏ sót một chữ nào.
…… Chẳng phải chỉ là trí nhớ tốt hơn một chút thôi sao, bày đặt cái gì.
Phù Văn Nhạc mắng trong lòng một lúc lâu, đột nhiên phát hiện thời gian chỉ còn lại một phút, vội vàng cúi đầu đọc kịch bản của mình.
“Đã hết giờ!”
Nhân viên tổ đạo diễn đi vào phòng thu lại kịch bản.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình mỉm cười nói: “Được rồi, mời các diễn viên của chúng ta lên sân khấu!”
***
“Sắp đến lượt tôi rồi!”
Trên sân khấu, Mạnh Thịnh, Đậu Nghi cùng Phù Văn Nhạc đã sắp diễn xong, Tần Nhất Hạ khẩn trương chà xát tay, quay đầu lại thấy Dịch Lam bên cạnh đang …… cắn hạt dưa.
Tần Nhất Hạ thật không thể hiểu nổi.
Khi Dịch Lam bước vào phòng, cô đã bị cậu thanh niên mặc bạch y làm cho kinh ngạc. Dù đã ở giới giải trí mấy năm nhưng cũng khó nhìn thấy được người đẹp không góc chết, làm người ta không thể rời mắt như cậu.
Hơn nữa, không biết có phải Dịch Lam cố ý hay không, khi cô không muốn gần gũi với Đỗ Thiên Thu, cậu đã ngăn cản hắn giúp cô.
Tần Nhất Hạ rất biết ơn vì điều đó, nhất là sau khi cùng Dịch Lam nói chuyện, cô càng tán thưởng trong lòng: Dịch Lam là người mới nhưng năng lực thật tốt.
Nhưng nhìn Dịch Lam như thế này…… Cậu ấy tựa hồ hoàn toàn không lo lắng về việc sắp lên sân khấu.
Thậm chí còn đem hạt dưa trong tay chia cho cô: “Muốn ăn không?”
Tần Nhất Hạ: “……”
Cô cầm lấy một nắm nhỏ, có chút hoảng hốt, thầm nghĩ người mới bây giờ đều như vậy sao……
Đội ngũ đạo diễn dường như khá quan tâm đến tân nhân, Dịch Lam là người cuối cùng lên sân khấu.
Trên khán đài, Đỗ Thiên Thu đóng vai vương gia bị mất đi ái phi là Đậu Nghi, ôm “xác” nàng ngửa mặt lên trời hét to:
“Ta biết mà, mười năm trước, ta làm mất ngọc bội…… Quả nhiên người ăn trộm chính là ngươi!”
Khán giả cười ồ lên, Phù Văn Nhạc đóng vai người hầu liều mạng nháy mắt nhịn cười: “Vương gia, xin nén bi thương!”
Mạnh Thịnh sắm vai thị vệ trung thành: “Vương gia, người có muốn đem đầu Nghi phi treo lên tường thành không?”
Đỗ Thiên Thu ôm chặt vai Đậu Nghi: “Treo cái gì mà treo? Bổn vương muốn hậu táng nàng!”
Tần Nhất Hạ thủ vai nha hoàn cách đó không xa cao nói to: “Vương gia! Ngọc bội của Nghi phi hình như rơi xuống nước!”
Đỗ Thiên Thu lập tức ném Nghi phi trong lòng ngực sang một bên: “Cái gì?! Ta tới đây!”
Hắn xoay người chạy đến hồ nước, nơi sương mù băng khô đang bốc hơi. Cùng lúc đó, ở giữa hồ có một tiên nhân trắng toát từ từ xuất hiện.
Sương mù dần dần tan đi, dưới khán đài có người kinh ngạc mà cảm thán một tiếng.
Chỉ thấy thanh niên vóc người cao ráo, mặc bộ y phục trắng như tuyết, ngước mắt nhàn nhạt nhìn Đỗ Thiên Thu, đôi lông mày thanh tú cùng ánh mắt lộ ra vẻ lãnh đạm và xa cách nhưng lại khiến cho ai nhìn thấy cũng đều mê mẩn, không thể rời mắt.
Cả Đỗ Thiên Thu và Tần Nhất Hạ đều sững sờ trong giây lát.
Cậu tân nhân này…… Tại sao lại có khí chất lớn như vậy?
Giây tiếp theo, Dịch Lam giơ tay lên, vung ống tay áo, hai mắt hơi nheo lại, lộ ra khí chất bá đạo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đỗ Thiên Thu:
“Là ta nhặt được ngọc bội, không vừa lòng?”
Kiêu ngạo phóng túng, vô cùng tự tin.
Người xem cười phá lên, Đỗ Thiên Thu lập tức lấy lại tinh thần, theo lời kịch tiếp tục nói: “Ngươi là yêu nghiệt từ nơi nào đến, sao lại xuất hiện ở trong phủ của bổn vương! Mau cút khỏi đây!”
Thần sắc Dịch Lam vẫn lạnh nhạt như cũ, cậu khoanh tay, nhướng mày nhìn Đỗ Thiên Thu, nhếch môi cười lạnh:
“Ngươi bảo ta đi? Ta không tin.”
Đỗ Thiên Thu: “……” Thật sự là gợi đòn.
Tần Nhất Hạ: “……” Não cậu có vấn đề gì không?
–-----
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hoài: Tối nay sẽ có canh gà.
Dịch Lam: Tạ tổng, tôi thừa nhận, chiêu trò của anh đã thành công thu hút tôi rồi đó.
Tạ Hoài:……?