Dùng Dung Mạo Phục Anh

Chương 2.5

Cậu lấy điện thoại ra, nhìn thấy bên trên có mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó

ba cái là số lạ, còn lại toàn bộ đều đến từ người đại diện Tiền Văn Truất. Tiền Văn Truất tựa hồ nhận ra gọi không được, đã gửi đến vài tin nhắn. Phó Như Niên bấm mở.

Người đại diện - Tiền Văn Truất: Tại sao điện thoại lại không gọi được? Cậu dám cho tổng giám đốc Trần leo cây hả? Thằng nhóc này cậu chán sống rồi à?

Người đại diện - Tiền Văn Truất: Cậu không sợ tổng giám đốc Trần phong sát cậu sao?

Người đại diện - Tiền Văn Truất: Cậu đi đâu rồi!!!

Phó Như Niên xùy một tiếng.

Nhưng lúc này thật ra rất sốt ruột.

Cậu đứng ở cửa phòng nơi hẹn trước với tổng giám đốc Trần, hơi dựa vào, ung dung thong thả gọi điện thoại cho Tiền Văn Truất. Vừa gọi đã nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gào thét, có điều Phó Như Niên cũng không để ý lắm, cậu chán chường nói: “Tôi vẫn đang ở khách sạn, anh đến đây đón tôi đi.”

Tiền Văn Truất lạnh lùng nói: “Chờ chút.”

Phó Như Niên nhạy bén nghe được trong phòng có âm thanh người đi lại, cậu vội chầm chậm vịn vách tường đi về phía trước. Vừa mới đi được hai bước, cửa phòng tổng giám đốc Trần đột nhiên mở ra.

Phó Như Niên hệt như con thỏ, sống lưng nháy mắt liền căng thẳng.

Cậu rõ ràng là hoảng sợ, quay đầu đi, nhìn thấy tổng giám đốc Trần, lộ ra vẻ mặt đáng thương.

Tổng giám đốc Trần mặt đầy dữ tợn, vẫn còn để bụng chuyện Phó Như Niên cho mình leo cây, không kiên nhẫn mà nói: “Cậu tới rồi đấy à? Quá chậm! Vai diễn lần trước, tôi nghĩ rằng cậu không cần nữa rồi.”

“Tổng, tổng giám đốc Trần, không phải là tôi cố ý đâu.”

Phó Như Niên nói xong, có chút không được tự nhiên duỗi tay che cổ. Chỉ một cử động này, cũng khiến tổng giám đốc Trần nhìn theo cổ cậu, trong nháy mắt liền phát hiện ra dấu hôn trên cổ Phó Như Niên.

Ông ta sửng sốt, trong ánh mắt toát ra tia lửa, cũng không biết là đã tưởng tượng ra cái gì rồi.

Phó Như Niên hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt ông ta, chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi tới sớm, ở hành lang đúng lúc gặp Sầm..”

Cậu còn chưa nói xong, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng mở cửa, lập tức ngậm miệng.

Phó Như Niên quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cách đó không xa, cửa phòng Sầm Dịch Ngạn bị đẩy ra, ngay sau đó, thân hình đàn ông cao lớn từ trong bước ra.

Sầm Dịch Ngạn cầm trên tay con dao mà Phó Như Niên bỏ trên bàn lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phó Như Niên và tổng giám đốc Trần trên hành lang, chậm rãi nói: “Cậu có đồ quên đem đi này.”

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Như Niên:??? Tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy???