Những lúc cậu cười, đôi mắt cong cong, đem sự lẳиɠ ɭơ kia đè ép xuống, hơn nữa động tác cơ thể làm lộ ra dáng vẻ rất dễ thương.
Sầm Dịch Ngạn dời mắt đi chỗ khác, thờ ơ đáp lại: “Ừm.”
Phó Như Niên cười thầm một tiếng.
Lề mề một lát, đã ở phòng Sầm Dịch Ngạn rề rà gần nửa giờ.
Phó Như Niên đặt cà phê đã pha xong trước mặt Sầm Dịch Ngạn, không đứng lại, mà xoay người thu dọn căn phòng một chút, để đồ vật do chính mình sử dụng khi nãy về lại vị trí ban đầu
Trước khi rời đi, Phó Như Niên đến phòng tắm một chút.
Cậu nhìn chính mình trong gương, duỗi tay véo cổ mình tạo ra một vệt đỏ, cảm thấy đã rất giống loại chuyện đó, lúc này mới ra khỏi phòng tắm, tạm biệt Sầm Dịch Ngạn.
Sầm Dịch Ngạn không nói một lời.
Môi anh hơi mím lại, tâm trạng nhìn thoáng qua không được tốt lắm.
Phó Như Niên cũng không chút bận tâm, dù sao cậu cũng đã đạt được mục tiêu, chỉ là có hơi tiếc nuối vì không có thể ngủ lại. Phó Như Niên mặt không đổi sắc nhìn chằm phía dưới của Sầm Dịch Ngạn, xoay người rời đi.
Mắt Sầm Dịch Ngạn nhìn theo bóng dáng Phó Như Nghiên, mãi đến lúc Phó Như Niên ra cửa, mới thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn cà phê phía trước mặt, nhíu mày.
Sầm Dịch Ngạn dựa vào sô pha, thả lỏng cơ thể.
Tiểu minh tinh này, giả dạng làm nhân viên khách sạn, vào phòng anh, vậy mà lại không phải đến nhào vào lòng anh?
Anh thật không dễ dàng gì mà buông lỏng một lần, để tên tiểu gia hỏa kia là người đầu tiên vào phòng mình sau nhiều năm. Hai người cái gì cũng chưa làm, chỉ là trả lời một ít vấn đề nhàm chán...
Sầm Dịch Ngạn xoa xoa ấn đường.
Anh ngồi một lát, đột nhiên đứng lên, cầm lấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn.
Phó Như Niên ra khỏi cửa, quả thật là diễn sâu.
Cậu đi bộ thong thả hơn rất nhiều, một tay còn ung dung xoa eo, trên mặt mang theo một tia tức giận cùng e lệ. Nếu là người trong giới với nhau, vừa nhìn đã có thể đại khái đoán được Phó Như Niên vừa gặp phải cái gì.
Phó Như Niên thực sự vừa ý kỹ năng diễn xuất của chính mình.