Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 16: Vịt vui vẻ

Ngày hôm nay Giản Vũ rất bận rộn, đến chạng vạng tối mới từ Đại Lý Tự trở về, sau khi dạo một vòng, đột nhiên hỏi: “Cả ngày hôm nay Bạch Việt đã làm gì?”

Gã sai vặt được lệnh theo dõi Bạch Việt thần bí nói: “Bạch tiểu thư cả một ngày không ra khỏi cửa.”

Giản Vũ duỗi tay, để cho hạ nhân thay thường phục ở nhà: “Chỉ quanh quẩn ở trong phủ không ra khỏi ngoài sao?”

“Không, không ra khỏi viện.” Gã sai vặt nói: “Tiểu nhân đã theo dõi suốt một ngày, hôm nay Bạch tiểu thư cùng với nha đầu và gã sai vặt đều ở trong viện không ra ngoài. Tiểu nhân đón là, chắc bọn họ đang đắp người tuyết.”

Giản Vũ nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, có chút phản ứng: “Đúng vậy, mỗi năm một lần……”

Giản Vũ nói, đưa tay đỡ trán, không nói nên lời.

“Toàn bộ kinh thành, không, toàn bộ Lương quốc.” Giản Vũ thở dài: “Cũng chỉ có nhà của chúng ta mới có thể làm ra loại chuyện này.”

Lương Mông cười nói: “Thật thú vị phải không? Thiếu gia, trong phủ vô cùng náo nhiệt, mọi người ai ai cũng vui vẻ, thật là tốt.”

Giản Vũ lắc lắc đầu, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng cười theo.

Điều này không ảnh hưởng gì, muốn nháo thì cứ nháo đi, cũng coi là con cái muốn hiếu thảo tạo niềm vui để hài lòng lão nhân gia thôi.

Nghĩ vậy, Giản Vũ bèn xắn tay áo lên: “Người tuyết trong viện của chúng ta vẫn chưa đắp, nhanh nhanh làm một cái, miễn cho gia gia lại cằn nhằn.”

Nếu muốn nói đánh nhau, giá trị chiến đấu của Tử Phong Hiên trong Giản phủ khẳng định cao nhất, nhưng muốn nói về việc đắp người tuyết thì thật không được tốt lắm. Bất quá quan trọng nhất là phải có tham gia góp mặt vào, một đám thanh niên ở trong tuyết chăm chỉ hoạt động, nhanh chóng dựng được một người tuyết lớn hơn nhiều so với người thật.

Giản Vũ hài lòng mà phủi phủi tuyết trên tay áo: “Được rồi. Tuy rằng chúng ta không thể dựa vào chất lượng mà thắng, nhưng hàng năm cái của chúng ta đều là lớn nhất.”

Gã sai vặt thở ngắn than dài nhìn Giản Vũ bước vào phòng, bọn họ cũng rất muốn được chia tiền thưởng, nhưng chỉ cần còn ở Tử Phong Hiên, thì sẽ không có hy vọng này.

Giản Vũ vào phòng không bao lâu, Vân Nhi đã đến.

Vân Nhi không để ý đến con quái vật tuyết trong sân, tuy nó cao hơn nàng ta rất nhiều nhưng vô cùng xấu xí, cung kính nói: “Thiếu gia, phu nhân nói, Bạch tiểu thư mới đến không hiểu nhiều việc, trong viện cũng chỉ có vài người. Nếu như ngài có thời gian thì đi xem giúp đỡ một chút ạ.”

Ai muốn đi giúp nàng, Giản Vũ trong lòng hừ một tiếng, lại nói: “Đã biết, nói với mẫu thân, ta sẽ lập tức đi ngay.”

Vân Nhi vui vẻ trở về phục mệnh, Giản Vũ đành miễn cưỡng đi đến Hà Hương Cư.

Hôm nay tất cả sân viện đều giống nhau, đại môn đều đóng chặt, bên trong mỗi cánh cổng đều cất giấu những bí mật kinh thiên.

Giản Vũ gõ gõ cửa.

Ngay sau đó có người ở bên trong hỏi: “Ai đó?”

“Là ta.”

Bên trong an tĩnh một hồi, đã thay đổi người, là Bạch Việt.

“Có chuyện gì sao?”

Giản Vũ ở bên ngoài cau mày: “Ta đến gặp nàng, để ta vào nói rồi nói.”

“A, nếu không có chuyện gì, vậy ngày mai nói đi.” Bạch Việt hiển nhiên mở to mắt mà nói dối: “Ta đã đi ngủ, thật không tiện lắm.”

Giản Vũ cáu kỉnh: “Đây mới giờ nào, nàng ngủ sớm như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Việt quả quyết nói: “Tuyết rơi, trời lạnh, nhanh buồn ngủ, có chuyện gì mai lại nói sau.”

Giản Vũ sao có thể không hiểu được, nhưng cũng không làm gì được, tuy rằng với hắn mà nói bức tường thấp này hắn sẽ có thể dễ dàng vượt qua, nhưng đang ở ngay trong nhà mình, không cần phải đến mức đó.

Bạch Việt đuổi Giản Vũ đi rồi, tay xách theo làn váy, thật cẩn thận vòng qua trên mặt đất, từng vòng từng vòng một... sau đó lại vòng trở lại.

Ngày hôm sau, tuy mặt trời lên cao, nhưng nhiệt độ lại thấp hơn ngày hôm qua, tuyết đã ngừng, toàn bộ thế giới đều trắng xóa.

Bạch Việt quấn người thật dày bước ra cửa phòng, Bội Kỳ đang ở dưới mái hiên, phủ một tấm vải bố lên một cái khay.

Ba giám khảo của Giản gia gồm, Giản lão gia tử, Giản lão gia cùng Giản phu nhân, đang nhìn từ viện này sang viện khác, đều là những người tuyết được mặc những bộ y phục đủ loại màu sắc, được cắm các loại trang trí, xếp thành nhiều hình dạng khác nhau, mãi cho đến cổng vào viện Hà Hương Cư.

Giản phu nhân cười nói: “Không biết Việt Nhi đã bày ra cái gì mới mẻ đây, hôm qua lúc Vân Nhi đến, cũng bị chặn ở ngoài không cho vào cửa.”

“Thần bí như vậy à?” Giản lão gia tử ngạc nhiên nói: “Nếu con bé đã nghiêm túc như thế, chúng ta nhất định phải xem kỹ một chút.”

Gã sai vặt đến gõ cửa, gần như lập tức có người trả lời ngay, cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Bạch Việt tự mình đi tới mở cửa: “Gia gia, bá phụ, bá mẫu, mời vào ạ.”

Cánh cửa hoàn toàn mở ra, Giản lão gia tử đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Nghe nói ngày hôm qua các con bận rộn nửa ngày, con đã làm gì……”

Giọng nói đột nhiên im bặt, Giản lão gia tử nhìn cả cái sân mà khϊếp sợ nói không ra lời.

“Việt Nhi, đây là…” Giản phu nhân cũng rất ngạc nhiên: “Đây, đây là…”

Trong mảnh sân nho nhỏ, trên đường đi, những luống hoa, bụi cây, bồn hoa đều được tu bổ chỉnh tề, trên bàn ghế trên, đều là vịt con.

Chú vịt bằng tuyết có thân hình mũm mĩm, đầu tròn vo, cái miệng bẹp dài, hai con mắt tròn nhỏ như hạt đậu đen.

Cũng không biết có mấy trăm con hay hơn một ngàn con, toàn bộ đều là vịt con béo lùn chắc nịch xếp thành một hàng ngay ngắn, dùng đôi mắt làm bằng đậu đen mà nhìn bọn họ.

“Đây là vịt con.” Bạch Việt cười tủm tỉm: “Gia gia, không phải rất đáng yêu sao?”

Một con thật sự sẽ không có cảm giác gì, nhưng là hàng loạt hàng loạt sẽ khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt ngốc ngếch đáng yêu, đây là hiệu ứng thị giác toàn diện.

“Đáng yêu, xác thật là đáng yêu.” Giản lão gia tử ngớ ra một chút, sau đó cười ha ha ha, quay đầu nói với Giản phu nhân: “Chúng ta mỗi năm đều thấy nhiều loại người tuyết như vậy, cũng chưa thấy cái nào đáng yêu như đàn vịt này.”

Bạch Việt dỗ dành khiến Giản lão thái gia vui vẻ, Giản lão gia cùng phu nhân tự nhiên cũng đều vui vẻ, Giản lão gia thuận nước đẩy thuyền nói: “Thật khác biệt, Việt Nhi, đám vịt này, có tên gì không?”

“Dạ có.” Bạch Việt nói: “Gọi là Vườn đầy sắc xuân.”

“Vườn đầy sắc xuân?” Giản lão thái gia khó hiểu: “Có nghĩa thế nào?”

“Bởi vì đàn vịt là tiên tri khi dòng sông mùa xuân ấm lên, cho nên chúng cũng là biểu tượng của mùa xuân.” Kỹ năng nói nhảm của Bạch Việt chính là đỉnh cao: “Vịt ở đây, mùa xuân còn xa chăng?”

Ba người sửng sốt, sau đó đều phá lên cười.

Đắp người tuyết vốn chỉ là trò vui để cho mọi người cùng tham gia vui vẻ náo nhiệt, lúc này Hà Hương Cư tràn ngập tiếng cười, Giản lão gia tử sau khi cười xong, nghiêm mặt nói: “Muốn nói ngụ ý, nói tâm tư, nói thủ công khéo léo, trong phủ chúng ta năm nay, Hà Hương Cư là đệ nhất.”

Giản lão gia cùng Giản phu nhân đều tán đồng: “Phụ thân nói rất đúng.”

Bạch Việt vẫy vẫy tay, Bội Kỳ ở bên cạnh bưng một cái khay tới.

Trên khay lớn còn có ba cái khay nhỏ, trên mỗi cái khay là một con vịt tuyết mũm mĩm, đương nhiên, chúng đều giống hệt với những con vịt khác ở trong sân.

Bạch Việt nói: “Còn có ba con vịt nhỏ, là tặng cho gia gia cùng bá phụ bá mẫu, gia gia, ngài có thể chọn một con trước, nếu như chọn đúng, nguyện vọng của ngài sẽ thành hiện thực.”

Giản lão gia tử tuy rằng sống cả đời, đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường, cũng chưa bao giờ xem qua tuồng kịch của Bạch Việt, nhìn kỹ ba con vịt kia, giống nhau như đúc.

Nhưng trên cổ mỗi con vịt đều có đeo một sợi dây mỏng màu đỏ, trên đó có gắn một thẻ bài, nhưng không thấy rõ trên thẻ bài viết gì.

Bạch Việt cố ý nhắc nhở: “Ngài lựa xong thì có thể nhìn xem.”

Giản lão gia tử không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghiêm túc chỉ chỉ vào một con thuận mắt nhất, gã sai vặt vội vàng đến tiếp nhận.