Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 15: Cuộc thi đắp người tuyết

Giản Vũ nói xong, thâm tình nhìn về phía Bạch Việt, Bạch Việt bị nhìn đến cúi đầu. Không cúi đầu không được, nếu phải tiếp tục nhìn Giản Vũ sợ rằng không nhịn được mà phải ói ra mất.

“Thật vậy sao?” Giản mẫu nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Bạch Việt.

Bạch Việt thấp giọng nói: “Đúng là do con muốn đi theo, tuy rằng Đại Lý Tự có chút đáng sợ, nhưng có Mạc Dịch ở đó, nên con cũng không thấy sợ.”

“Phụ thân vừa thấy được con, đã bảo con có phong thái của phụ mẫu con, gan dạ mà cẩn trọng.” Giản mẫu hơi mỉm cười, vỗ vỗ tay Bạch Việt: “Ngay cả Đại Lý Tự mà con còn không sợ, có thể thấy được ánh mắt của phụ thân quả nhiên không tồi.”

Phụ thân trong miệng của Giản phu nhân, đó là gia gia của Giản Vũ, lão thái gia của Giản phủ.

Năm đó phụ mẫu của Bạch Việt đã cứu giúp ông cùng với lão phu nhân hiện đã qua đời, mới có một đoạn đính hôn từ trong bụng mẹ như bây giờ. Cũng chính do ông, người nói một không hai ở Giản phủ đứng ra che chở cho Bạch Việt, nói phạt Giản Vũ quỳ ở từ đường, là phải chịu quỳ ở từ đường.

Nhắc tới Giản lão gia tử, Bạch Việt tức khắc vô cùng chắc chắn, vẻ mặt cảm kích nói: “Kỳ thật khi gia đình con xảy ra biến cố, trên đường đến đây trong lòng thấp thỏm bất an. Không đoán được gia gia cùng với bá phụ bá mẫu lại đối xử tốt với con như vậy, làm con không biết phải biểu đạt cảm kích trong lòng như thế nào.”

“Con đó nha.” Giản phu nhân cười nói: “Tuổi còn nhỏ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, nếu thật sự có lòng, nên đi bồi gia gia trò chuyện nhiều một chút, lão nhân gia ông ấy nhất định sẽ rất vui.”

Điều này là tất nhiên, Bạch Việt vui vẻ đáp lời: “Vâng, bá mẫu.”

Nếu cần thiết, nàng chẳng những có thể bồi lão gia tử nói chuyện, còn có thể ở từ đường trước bài vị mà bồi tán gẫu với lão phu nhân đã mất, chỉ có Giản Vũ không thể nghĩ ra, không có chuyện gì nàng không làm được.

Giản phu nhân nói chuyện một lát, thấy Bạch Việt biểu hiện bình thường, cũng không có vẻ gì là bị dọa sợ, nên cũng yên tâm, bảo bọn họ trở về ăn cơm nghỉ ngơi.

“Các con còn trẻ còn nhiều chuyện muốn nói với nhau, không cần bồi ta.” Giản phu nhân phất tay đuổi người: “Đi thôi đi thôi, trời đang lạnh, mặc nhiều vào một chút, đừng để cảm lạnh.”

Hai người nhìn như thể những cặp đôi chưa cưới chưa từng gặp nhau, cũng rất giống như vừa tân hôn tình cảm sâu đậm, cùng nhau tạm biệt Giản phu nhân, sóng vai đi ra ngoài.

Ra khỏi Di Nhiên cư, rẽ qua một đoạn cua, đến một nơi không có ai ở đó. Hai người nhanh chóng một trái một phải tránh ra một bước.

Giản Vũ ghét bỏ nói: “Xem bộ dáng nàng lừa gạt mẫu thân, liền biết nàng đã nói dối thành quen, lời ngon tiếng ngọt làm bộ làm tịch, trong miệng không một câu nói thật.”

“Huynh cũng thế.” Bạch Việt ghét bỏ đáp lại: “Bất quá bá phụ bá mẫu yêu thích an tĩnh, ân oán tình thù giữa những người trẻ tuổi chúng ta, không nên để cho bọn họ lo lắng.”

Từ đường là một nơi tốt, Giản Vũ nghe đến bốn chữ yêu thích an tĩnh, như phản xạ có điều kiện cảm thấy đầu gối liền đau, lập tức không muốn phản kháng lại, mặc niệm một câu quân tử báo thù mười năm không muộn, xoay người bỏ đi.

Tuy rằng Bạch Việt ăn nhờ ở đậu, nhưng nơi ở cũng được bố trí có sân riêng biệt, không cần phải đi theo sau Giản Vũ, lập tức khép lại y phục trở về phòng.

Thời tiết thật sự rất lạnh, bất quá mới tháng mười môt, nhưng nhiệt độ ở thành Lương Châu đã giảm mạnh, theo kinh nghiệm của người địa phương, trời sắp có tuyết rơi.

Bội Kỳ đóng tất cả cửa phòng lại, chỉ để cửa sổ hé ra một chút, đốt một chậu than: “Bạch tiểu thư, ngài đến từ phương nam, như vậy là chưa từng thấy tuyết phải không?”

“……” Bạch Việt dừng một chút: “À đúng vậy, chỗ đó của chúng ta không có tuyết rơi, mùa đông cũng không lạnh như vậy, bất quá khi ta cùng phụ thân đi khắp nơi, có những chỗ cũng đã từng nhìn thấy tuyết.”

Vẫn nên nói là đã gặp qua rồi, bằng không nếu ngày mai thật sự có tuyết rơi, không cần phải làm bộ dáng kinh ngạc đến mức chưa từng thấy.

“Tuy trời có tuyết sẽ rất lạnh, nhưng chơi rất vui, khắp nơi đều trắng xóa, nhìn rất đẹp.” Bội Kỳ ghé vào trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, gió thổi tung tóc và y phục: “Còn có thể đắp người tuyết nữa.”

Tiểu nha đầu Bội Kỳ hoạt bát quay đầu lại: “Bạch tiểu thư, mỗi năm khi tuyết rơi, chúng hạ nhân ở trong phủ còn được tổ chức cuộc thi nữa đó.”

Bạch Việt tò mò: “Cuộc thi gì vậy?”

“Thi đắp người tuyết.”

“Thi như thế nào, một đấu một hay sao?” Bạch Việt bội phục nói: “Các người thật biết cách chơi nha.”

Bội Kỳ cười hắc hắc: “Là so các viện với nhau, mỗi một viên sẽ phải đắp một người tuyết hoặc nhiều hơn, sau đó lão thái gia, lão gia cùng phu nhân làm giám khảo, sẽ bình chọn viện nào có ý nghĩa nhất.”

“Có tiền thưởng không?”

“Đương nhiên là có.” Bội Kỳ đặc biệt hăng hái: “Người đứng nhất sẽ được hai mươi lượng bạc tiền thưởng. Trước kia lúc nô tỳ còn ở trong viện của Nhị thái thái, đã từng đứng nhất một lần, Nhị thái thái không cần tiền thưởng, nên đều chia cho chúng hạ nhân…”

Bội Kỳ rất vui, tiền lương của tiểu nha đầu một tháng còn không được một, hai lượng bạc, lần đó chỉ một lần đã được hai lượng bạc. Gần bằng hai tháng tiền công, tiểu nha đầu đã vui sướиɠ rất lâu.

“Đã như vậy, vậy thì chúng ta phải động não nhiều một chút.” Bạch Việt cũng rất thích tiền: “Nghĩ cách đạt được hạng nhất, lấy được tiền thưởng chúng ta sẽ chia ra.”

Từ khi Bạch Việt vào phủ, vì để cho nàng cảm thấy giống như ở nhà, Giản phu nhân đã nói với nàng, rằng nàng đều được đãi ngộ giống như tiểu thư trong phủ, ngoại trừ chi phí ăn mặc, một tháng còn được năm lượng bạc tiêu vặt.

Số tiền này nói nhiều không nhiều nói ít không ít, ở Giản phủ đương nhiên sẽ thấy đủ, nhưng vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Bạch Việt thân thế phức tạp cho nên muốn tích cóp nhiều một chút, chuẩn bị cho mình một đường lui.

Hà Hương Cư chỉ có nàng ở cùng với Bội Kỳ, thêm hai gia đinh, mỗi người có thể được chia năm lượng, chủ tớ hai người nhìn nhau mà cười, rất hài lòng.

Nửa đêm, tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, Bạch Việt mặc y phục vào đứng lên nhìn thoáng qua, quả nhiên trên mặt đất dày lên một tầng tuyết trắng.

Sáng sớm ngày thứ hai, quản gia đã đến từng viện truyền lời.

Không biết Giản phủ đã tổ chức được bao nhiêu cuộc thi đắp người tuyết rồi, ban ngày là thời gian tự do phát huy, tất cả mọi người đều không được qua sân viện khác nhìn trộm.

Sáng mai, lão gia tử, lão gia cùng phu nhân, sẽ tiến hành bình phẩm chấm điểm, chọn ra năm giải thú vị nhất của năm nay.

Quản gia cười tủm tỉm: “Bạch tiểu thư, ngài mới đến chắc chưa hiểu rõ lắm. Phu nhân đặc biệt truyền lời, nếu như ngài gặp khó khăn, có thể bảo đại thiếu gia tới hỗ trợ.”

Bạch Việt nghiêm túc nói: “Vậy thì khi thắng phải chia cho huynh ấy sao?”

Quản gia bị hỏi đến nghẹn họng, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Bạch Việt cười khúc khích: “Nói đùa thôi, ta đã biết, cảm tạ phu nhân. Nếu như gặp khó khăn, ta sẽ nhờ Mạc Dịch đến giúp đỡ.”

Quản gia lau mồ hôi rời đi, ai nói Bạch Việt là người ngoài mới vừa vào cửa nhát gan sợ người lạ chân không bước ra khỏi cửa, không phải là rất hoạt bát sao?

Quản gia vừa rời khỏi, gia đinh vội vàng trở lại có cầm theo một bọc to đùng.

“Tiểu thư, ngài xem cái này dùng được không?” Gia đinh đặt bọc đồ lên bàn sau mở ra, bên trong là mấy khối gỗ hình tròn, mỗi khối to hơn nắm tay một chút.

Bạch Việt cầm lấy khối gỗ nhìn nhìn, ấn một chút, vừa lòng nói: “Dao đâu, có dao không?”

“Có có có.” Gia đinh vội từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi, mở túi ra, bên trong là mấy con dao nhỏ có nhiều hình dạng khác nhau.

“Đây chính là đồ tốt đấy, bởi vì nô tài quen thân với Lưu sư phó, ngài ấy mới nguyện ý cho mượn.” Gia đinh vô cùng đắc ý: “Tiểu thư, ngài dùng thử xem sao?”

Đây là một bộ dao điêu khắc, lưỡi dao có các hình dạng không giống nhau, phẳng, nghiêng, tam giác……

“Tiểu thư, ngài còn biết điêu khắc nữa sao?” Bội Kỳ thập phần bội phục: “Ngài cũng thật lợi hại.”

“Không biết nhiều.” Bạch Việt cười đắc ý, tuy rằng tay nghề điêu khắc không được thành thục mấy, nhưng vẫn có thể khắc ra mấy cái đầu tròn với vật nho nhỏ.