Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 17: Vịt nhỏ tâm nguyện thành

Bạch Việt bảo Bội Kỳ đi đến phía trước: “Bá mẫu, đến lượt ngài chọn.”

Chỉ còn lại hai con vịt, Giản phu nhân có chút thấp thỏm, nhưng vẫn quan sát một chút rồi chọn một con. Còn dư lại một con, dù muốn hay không thì Giản lão gia cũng không có lựa chọn nào khác.

Giản phu nhân nóng lòng lật tấm thẻ bài ở trên con vịt lên, sau đó thì mỉm cười.

Trên đó có một dòng chữ nhỏ, đó là ‘trẻ trung xinh đẹp’.

Nữ nhân ở thời đại này thường sinh con sớm, Giản phu nhân hiện tại chưa đến bốn mươi, vẫn giữ được vẻ đẹp mặn mà, nhưng luận về tuổi tác, sao lại không muốn bản thân mình mãi trẻ đẹp chứ.

Bạch Việt cười nói: “Bá mẫu, nguyện vọng đã thành rồi ạ!”

Giản lão gia tử hôm nay cũng thật sự rất muốn được nguyện vọng đạt thành, vì thế lập tức lật tấm thẻ bài mình đã chọn lên.

Trên thẻ bài viết, khỏe mạnh trường thọ.

Đối với lão nhân gia người không thiếu cơm ăn áo mặc mà nói, nhi tử song toàn con cháu đầy đàn, còn gì tốt hơn so với khỏe mạnh trường thọ phải không nào?

Những nếp nhăn trên mặt của Giản lão gia tử gần như biến mắt vì nụ cười: “Ai nha nha, cái này cũng quá……”

“Gia gia, nguyện vọng đã thành ạ.” Bạch Việt cười tủm tỉm: “Bá phụ, ngài nhìn xem đi.”

Giản lão gia lật thẻ bài trên con vịt của ông lên, trên đó viết, cả nhà hòa thuận.

Hiện giờ Giản gia do Giản lão gia làm chủ, cả nhà có già có trẻ, ông là người có quyền lớn nhất và cũng có trách nhiệm nặng nhất, mỗi ngày đều phải cẩn trọng, cũng chính là mong muốn cả nhà già trẻ khỏe mạnh, hòa thuận và hạnh phúc.

“Tốt, tốt, tốt.” Giản lão gia hận không thể đem con vịt tuyết này vào trong ngực.

“Bá phụ nguyện vọng thành.” Bạch Việt nói lời ngọt ngào nhất: “Giản phủ nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, ngày càng hưng thịnh.”

Nếu nói những lời chúc phúc trên những con vịt tuyết này chỉ là những chuyện bình thường, nhưng có thể nhìn thấy tâm ý của mọi người mà diễn tả bằng những lời chúc phúc cát tường, liền mong muốn sáng tỏ, trong lúc nhất thời toàn bộ mảnh sân của Hà Hương Cư đều hoà thuận vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.

Sau khi nói chuyện thêm hồi lâu, người phía Giản lão gia tử đều đã vui vẻ rời đi hết, khi Bạch Việt đang muốn đóng cửa, chỉ thấy Giản Vũ đứng ở cửa với thần sắc phức tạp.

“Giản… Mạc Dịch, sao huynh lại tới đây?” Trong tay Bạch Việt vẫn còn cầm bạc, đúng vậy, là hai mươi lượng bạc được bọc trong một túi vải đỏ.

Những người trong Giản phủ làm việc chính là sảng khoái như vậy, cứ thẳng thắn ở hiện trường mà khen thưởng trao giải đưa bạc. Nếu không phải vì không thể phá vỡ quy củ nhiều năm như vậy, Giản lão gia tử còn muốn đưa thêm một hồng bao thật lớn cho nàng.

Giản Vũ từ bên ngoài tiến vào, vừa rồi hắn lại bị ăn mắng một trận.

Ở giữa sân của Tử Phong hiên, con quái vật tuyết vô cùng to lớn cứ đứng lẳng lặng ở đó, thiếu chút nữa hù dọa cho Giản lão gia tử sợ tới mức lên cơn đau tim.

Giản Vũ nhìn mặt đất toàn vịt là vịt, nghĩ vừa rồi gia gia cùng với phụ mẫu cười đến mức chỉ toàn là răng không thấy mắt, với tư cách là trưởng tử trưởng tôn được coi trọng nhất ở Giản gia, hắn tự cảm thấy trong lòng chua chát.

Giản Vũ nói: “Nàng thật biết cách lấy lòng người khác.”

Bạch Việt không chút đỏ mặt: “Gia gia, bá phụ bá mẫu rất tốt với ta, đương nhiên ta phải lấy lòng tạo niềm vui cho bọn họ.”

“Quả nhiên, nàng cũng coi như là còn có lương tâm.” Giản Vũ nói: “Bất quá ta có chút hiếu kỳ, sao nàng có thể bảo đảm họ có thể chọn trúng thẻ bài mà mình muốn chứ?”

Vịt tuyết nhiều thế này nhất thời mới lạ chút thôi, điều mà làm mấy người Giản lão gia tử vui vẻ như thế, đó là nguyện vọng đã thành.

Tuy rằng cái này thoạt nhìn giống như là ý trời, nhưng Giản Vũ thấy dáng vẻ đó của Bạch Việt, rõ ràng chắc chắn là do nàng.

Bạch Việt quả nhiên nói: “Tuy rằng ta không thể bảo đảm, nhưng đa phần là khẳng định chắc chắn.”

Suy nghĩ đầu tiên của Giản Vũ đó là: “Nàng đã làm gì?”

Bạch Việt thần bí nhỏ giọng nói: “Kỳ thật ba con vịt kia, thoạt nhìn thì thấy giống nhau, nhưng nhìn kỹ thì không giống lắm đâu.”

Giản Vũ vừa rồi tuy rằng không vào trong, nhưng có đứng ở bên ngoài nhìn, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, xác thật không nhìn ra khác biệt gì.

Bạch Việt tốt tính mà giải thích: “Gia gia nhìn hơi béo một chút, lão nhân gia đều thích mũm mĩm. Bá mẫu thì thích chọn tinh xảo, nữ nhân là thích đẹp nhất. Còn lại bá phụ thì không cần tính, chỉ cần gia gia và bá mẫu chọn xong, còn lại thì không thể nhầm lẫn đi đâu được.”

Nghĩ thì thấy thần bí, nhưng nói ra thì rất đơn giản. Giản Vũ cảm thấy đây là trùng hợp nhất thời, đồng thời lại cảm thấy cũng nên như thế, không biết nên khen nàng một câu là có tâm, hay phải chê cười nàng tâm nhãn thật lớn.

Nhìn biểu tình phức tạp của Giản Vũ, Bạch Việt giơ hai ngón tay đắc thắng.

Hay!

Giản Vũ lại không hiểu: “Ý của nàng là?”

Bạch Việt nhìn tay của mình, xoay người nói tiếp: “Nếu hiện tại ta bỏ nhà trốn đi, huynh khẳng định phải quỳ thêm hai ngày.”

“……”

“Bởi vì ta có nhiều người yêu thích.” Bạch Việt cười tủm tỉm, đóng sầm cửa viện lại, vẫy tay gọi bọn người Bội Kỳ lại: “Tới chia bạc thôi.”

Nha đầu gã sai vặt hoan hô mà chạy tới, ở ngoài cửa, Giản Vũ đang dùng sức vỗ vỗ ngực.

Lương Mông quan tâm hỏi: “Thiếu gia, ngài khó chịu sao?”

“Nghẹn muốn chết.” Giản Vũ thở ra một hơi: “Ở nhà không cảm nhận được tình yêu và ấm áp.”

Tất cả sự ấm áp của Giản gia hiện giờ đều dành hết cho Bạch Việt.

Giản Vũ chưa hoàn hồn lại, đã được mẫu thân triệu gọi đến.

Vịt con xinh đẹp mỹ mạo được đặt trên bậu cửa phòng ngủ của Giản phu nhân, nếu không phải trong phòng quá ấm áp sẽ làm vịt tuyết bị tan chảy hết, Giản Vũ khẳng định mẫu thân sẽ đặt thứ này cạnh giường của bà.

Bất quá hắn không muốn vạch trần thủ đoạn nhỏ của Bạch Việt, dù sao nàng cũng dỗ dành gia gia cùng phụ mẫu của mình, coi như thay mình tẫn hiếu đi.

Giản phu nhân đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày nay con không có chuyện làm nhỉ.”

“Không ạ.” Giản Vũ vội nói: “Mẫu thân có chuyện gì cứ việc phân phó.”

Giản phu nhân nói: “Ta nhớ rõ năm trước khi tuyết rơi, chúng ta đêu đến Nhạn Minh sơn trang ở ngoại ô phía bắc, nơi đó cảnh tuyết vô cùng đẹp, đặc biệt là hồ Nhạn Minh, giống như là được phủ một lớp bạc, ngắm sen sau mưa, rất đặc sắc.”

“Đúng vậy.” Giản Vũ nói: “Cảnh tuyết ở hồ Nhạn Minh quả thật rất đẹp, tuyết trên những cây ngô đồng, dừng trên mặt hồ, linh lung rất đẹp mắt.”

Giản phu nhân gật gật đầu.

“Vậy nhi tử liền đi an bài.” Giản Vũ nói: “Cùng mẫu thân đi nghỉ vài ngày.”

Giản phu nhân lúc này lại không gật đầu, mà là nói: “Không phải ta muốn đi.”

Giản Vũ trong lòng nảy lên điềm xấu dự cảm.

“Là con dẫn Việt Nhi đi.” Giản phu nhân nói: “Con xem, Việt Nhi tạo ra những chú vịt tuyết đó, khẳng định con bé rất thích tuyết.”

Không phải thích tuyết, là lấy lòng mọi người, đáng tiếc Giản Vũ chỉ dám nói thầm ở trong lòng.

Giản phu nhân nói: “Việt Nhi đặc biệt chu đáo, lại thông minh ngoan ngoãn, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương, ngày ngày đều chỉ ở cạnh những người già như chúng ta thì không có gì vui. Vừa lúc con đang rảnh, nên mang con bé đi biệt viện chơi vui vẻ mấy ngày đi.”

Giản Vũ thở dài: “Dạ được.”

“Còn nữa.” Giản phu nhân lại dặn dò: “Các con tuy là hôn phu hôn thê, nhưng phải đến ba năm sau mới thành hôn. Con dẫn nàng ấy đi ra ngoài giải sầu, phải chú ý đúng mực, không thể đường đột.”

Giản Vũ nghĩ đến bộ dáng khiến người khác tức giận của Bạch Việt, thành khẩn nói: “Mẫu thân, ngài yên tâm đi, nhi tử tuyệt đối sẽ không thất lễ.”

Dù sao hắn cũng là thiếu niên lang được vô số thiếu nữ trong kinh thành ái mộ, còn không biết là ai chiếm ai tiện nghi đâu.