Lời này nghe vào đúng là trái với lương tâm, Bạch Việt im lặng không lên tiếng.
Lâm Di lại nói: “Ta cũng nghe phu nhân nói qua, ngài chính là quý nhân của thiếu gia, thông minh xinh đẹp, nhạy bén thông tuệ, sau này nhất định là trợ thủ đắc lực của thiếu gia.”
Bạch Việt bất động thanh sắc: “Cho nên?”
“Hiện giờ chúng ta gặp chút khó khăn, nếu như không điều tra ra, đêm nay thiếu gia nhất định sẽ không ngủ được.” Lâm Di xoay người nói: “Bạch tiểu thư, bằng không, ngài cũng hỗ trợ đi.”
Nói xong, Lâm Di lại nháy mắt với Giản Vũ.
Chẳng phải lão thái gia luôn miệng khen nàng thông minh hiểu biết, một quý nhân hay sao, thật muốn nhìn xem nàng làm sao để trợ giúp cho Giản Vũ.
Trong lòng Bạch Việt khẽ động, vị hôn thê như nàng chỉ là ngoài ý muốn, bất quá hiện tại nàng đang sống tại Giản phủ, tốt nhất vẫn nên giữ mối quan hệ tốt với Giản Vũ, bằng không bên ngoài trước lấy lễ tương đãi nàng, sau lưng lại ngầm ngáng chân, cũng rất phiền toái.
Nghĩ như vậy, Bạch Việt lập tức đem lời đến bên miệng nói sửa lại.
“Nếu có thể giúp đỡ, ta đương nhiên là nguyện ý.” Bạch Việt nói: “Là chuyện gì vậy?”
Lâm Di đưa một chiếc quạt tới: “Rạng sáng hôm qua, họa sư Hạ Quý Phi nổi danh trong thành chết ở trong nhà, ngực bị cắm một thanh chủy thủ. Lúc ấy đêm khuya, không ai thấy có người ra vào nhà hắn. Lúc sắp chết, trong tay hắn ôm chiếc quạt này.”
Bạch Việt nhìn kỹ, quả nhiên trên mặt quạt có đề chữ, là ba chữ Hạ Quý Phi.
Nói đến chuyện chính, Giản Vũ cũng trở nên nghiêm túc, từ trên bàn cầm chiếc quạt lên: “Lô quạt vẽ cảnh sơn thủy này, là lô hàng Hạ Quý Phi dự định mấy ngày tới sẽ giao. Số lượng cùng với giá cả cũng điều tra ra được, mà những chiếc quạt này, có chênh lệch chút về số lượng.”
Phản ứng đầu tiên của Bạch Việt rất tự nhiên: “Thiếu mấy chiếc? Bị ai đó lấy đi sao?”
“Không, là nhiều hơn một chiếc.”
“Là chiếc nào?”
Lâm Di duỗi tay ra chạm lên mặt bàn: “Nó ở trong này, nhưng không biết là chiếc nào.”
“Không biết?”
“Đúng vậy.” Giản Vũ nói: “Bước đầu hoài nghi, hung thủ là cao thủ giả mạo Hạ Quý Phi, trong lúc hoảng loạn hắn đã để lại một chiếc quạt giả mạo trong này, nhưng bởi vì trình độ giả mạo rất cao, gần như không thể phân biệt được thật giả...”
Lâm Di không khỏi cảm khái: “Nếu như giả lại giống thật như đúc, chẳng lẽ vẫn còn là giả sao?”
“Giả chính là giả.” Bạch Việt cầm một chiếc quạt, cẩn thật xem xét: “Ta trước kia…”
Bạch Việt thiếu chút nữa nói ra nàng trước kia cũng từng gặp loại vụ án này, may mắn lời nói tới bên miệng thì phản ứng lại.
“Ta trước kia đã từng nghe người ta nói qua.” Bạch Việt tựa hồ thản nhiên nói: “Kẻ làm giả càng cao tay, càng hay để lại ấn ký trên tác phẩm giả mạo mà chỉ có bản thân mới có thể nhận ra được. Thứ nhất, đây cũng coi là cách để lưu lại danh tính trên tác phẩm của mình. Thứ hai, cũng sợ sau này sẽ mua nhầm đồ giả thành đồ thật tự hại chính mình.”
Giản Vũ đột nhiên cảm thấy sau khi Bạch Việt bỏ nhà trốn đi một hồi, tuy từ khi trở về lại càng làm hắn tức giận hơn, nhưng những lời nói này vẫn khá rõ ràng.
“Về lý lẽ thì là vậy, nhưng những ấn ký quá kín đáo rồi. Vô luận nhìn thế nào đi chăng nữa, những chiếc quạt này quá giống nhau đi.” Lâm Di nhíu mi.
Lâm Di đặt tay lên bàn, Bạch Việt nhìn thoáng qua, nhìn dáng vẻ này có lẽ là người quen múa đao múa kiếm, loại việc vẽ tranh tìm điểm khác biệt tỉ mỉ như thế, quả thật không phù hợp.
“Nếu liếc mắt một cái là có thể tìm thấy, thì kẻ giả mạo này hẳn sẽ bị đánh chết từ lâu rồi.” Bạch Việt thuận miệng đáp một câu, buông chiếc quạt trong tay xuống, lại đổi một chiếc khác.
Giản Vũ nâng tay ngăn Lâm Di bảo nàng ta đừng nói nữa, trước cứ quan sát xem Bạch Việt thật sự là có bản lĩnh hay không, hay chỉ là biết nói suông.
Trên bàn sách to lớn, hai mươi ba chiếc quạt được sắp xếp ngay ngắn, cách xem xét của Bạch Việt so với người khác có chút khác biệt, nàng lấy một chiếc quạt xếp, nhìn từ trái sang phải, nhìn từ trên xuống dưới, xem một lượt rồi đổi bên.
Giản Vũ từ nhỏ tập võ, hắn không có hứng thú với hội họa nên không có nghiên cứu tới, nhưng thấy bộ dáng này của Bạch Việt cũng hiểu rõ Bạch Việt cũng là người ngoài nghề, chỉ là làm dáng cũng giống thật.
Nhưng làm người khác ngạc nhiên đó là, Bạch Việt sau khi nhìn một lượt, thật sự từ trong đống quạt mà lấy ra một chiếc.
“Là chiếc này.” Bạch Việt vuốt ve một chỗ trên chiếc quạt: “Chiếc quạt này không phải do họa sư này vẽ ra.”
Lúc này Giản Vũ tỏ vẻ hứng thú: “Sao nàng lại biết?”
Lâm Di cùng Lương Mông cũng đều thấy ngoài ý muốn, thò lại gần xem. Nhưng bất luận có nhìn thế nào, cũng không thấy chiếc quạt này so với hai mươi mấy chiếc quạt khác có gì khác biệt. Tất cả đều là núi sông tùng bách giống hệt nhau, hồ nước lung linh.
“Chỗ nào không giống nhau?” Lâm Di kề sát mặt vào chiếc quạt, cảm thấy hai mắt của mình gần như mù rồi.
“Nhìn những vân gợn sóng này xem.” Bạch Việt chỉ vào một chỗ: “Gợn sóng không giống nhau.”
Kỹ thuật vẽ tranh của Hạ Quý Phi vô cùng cao siêu, tuy rằng chỉ là vài nét bút đơn giản, nhưng có thể phát họa lại những sóng nước lấp lánh sống động, vô cùng tinh tế.
Gợn sóng trên bức tranh này so với những bức tranh khác, đương nhiên không thể hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng không thể nói có quá nhiều điểm khác biệt.
Giản Vũ không tin tưởng lắm: “Nàng biết hội họa à?”
“Không biết.” Bạch Việt thành thật: “Ta chưa từng học qua.”
Nàng cũng biết vẽ, nhưng sẽ không vẽ bằng bút lông, phác họa bằng bột nước thì có thể, đặc biệt là phác hoạ hình người, phàm là ảnh cho nàng nhìn qua một lần thì cũng có thể họa ra khoảng tám chín phần giống, trước kia ở trong cục nếu có nghi ngờ khó giải nào, nàng cũng sẽ suy luận và lập phác họa, còn từng dùng việc này mà phá được đại án.
“Nàng không học qua hội họa, sao có thể nhận ra nét vẽ này có khác biệt?”
Bạch Việt đã sớm nghĩ kỹ lý do: “Chưa từng thấy heo chạy chẳng lẽ không ăn thịt heo, ta tuy rằng không biết vẽ tranh thủy mặc, nhưng khi còn nhỏ nhóm bếp cũng thích dùng cây vẽ tranh trên đất, vẽ nhiều liền tự học thành tài.”
Lý do này đúng là hoàn mỹ không sứt mẻ, Giản Vũ nhất thời không thể phản bác.
Không muốn mọi người tập trung vào lý do vì sao nàng biết, Bạch Việt chuyển chủ đề: “Mặc dù sóng nước bức vẽ này thoạt nhìn không có gì khác nhau, nhưng nét vẽ khác biệt, các ngươi xem, bút pháp của nét vẽ này là từ trên trái sang dưới phải.”
Lâm Di vẫn thấy khó hiểu, giơ tay làm điệu bộ: “Trên trái sang dưới phải, là có ý gì?”
Bạch Việt tiện tay lấy một chiếc bút lông, động tác tùy ý: “Chúng ta ngày thường vẽ tranh là như thế này, phải không.”
Lâm Di gật đầu.
“Nhưng những nét vẽ này lại ngược lại, giống thế này.” Bạch Việt bắt chước những nét vẽ trên quạt và vẽ thêm vài nét: “Có thấy đặc biệt kỳ lạ hay không?”
Lâm Di trầm ngâm nói: “Giống như có chút vặn vẹo.”
Bạch Việt khen ngợi nói: “Đúng vậy, tại sao?”
“Tại sao?”
Bạch Việt vươn tay trái đập vào bàn một cái: “Cái này chứng minh được hung thủ là người thuận tay trái. Hắn dùng tay trái để vẽ, đối với người thường mà nói, chính là có chút vặn vẹo.”
Sau một lúc trầm măc, bộp bộp bộp, Giản Vũ thật sự nhịn không được mà vỗ tay cho Bạch Việt.
“Có thật không?” Lâm Di đoạt lấy chiếc quạt, nhìn trái nhìn phải: “Không phải ngươi nói bừa đó chứ.”
“Đây là chuyện liên quan đến mạng người, ta có thể nói bừa sao?” Bạch Việt nói: “Có thể đi điều tra toàn bộ họa sư trong kinh thành, tra xem ai là người thuận tay trái. Không, phải bắt đầu từ chung quanh người chết mà tra, từ bằng hữu và người quen của hắn có ai thuận tay trái không, nếu có, tám chín phần chính là hung thủ.”