“Có cái gì không ổn.”
Bạch Việt hoàn toàn không biết gì cả, tự nhiên cũng không nói được chỗ nào không ổn, chỉ biết cúi đầu, thả con tép bắt con tôm chờ Giản phu nhân tự nói ra.
Giản phu nhân không nghĩ nhiều, nhìn Bạch Việt khổ sở, liền nói: “Việt Nhi, con ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều. Năm đó phụ mẫu của con đã cứu lão thái gia, là lão thái gia cho các con đính hôn từ trong bụng mẹ, hiện giờ các con cũng đều tới tuổi, tất nhiên phải thực hiện lời hứa.”
Trong lòng Bạch Việt giật mình, khó trách vì sao Giản Vũ không vui, hóa ra là phải thay trưởng bối báo ân, bị bắt lấy thân báo đáp.
Bạch Việt chần chờ nói: “Nhưng con thấy Giản thiếu gia có vẻ không nguyện ý lắm.”
Giản phu nhân nghiêm mặt nói: “Hôn nhân đại sự, từ trước đến nay là theo lệnh của cha mẹ nhờ người mai mối. Hơn nữa nhà chúng ta trên dưới đều rất quý mến con, đây là duyên phận.”
“Nhưng là…” Bạch Việt vẫn do dự: “Nhưng Giản thiếu gia……”
Giản phu nhân giải quyết dứt khoát: “Về phần Mạc Dịch, hắn chỉ là nhất thời khó xử nên mặt mày thế thôi, chờ sau khi các con ở chung lâu ngày, tự nhiên sẽ hiểu hắn là người trong ấm ngoài lạnh, con gả cho hắn, hắn sẽ đối xử rất tốt với con.”
Bạch Việt ở thời đại này vẫn còn rất mờ mịt, đừng nói là phải rời khỏi chỗ này, ngay cả ăn mặc cũng trở thành vấn đề, cho nên nàng cân nhắc giữa lợi và hại một chút, gật gật đầu.
Dù sao còn có ba năm hiếu kỳ, sau ba năm đó, nàng cũng đủ hiểu biết hòa nhập với thế giới này, khi đó sẽ quyết định đi theo con đường nào.
Từ khi Bạch Việt vào trong Giản phủ, chưa từng gặp lại Giản Vũ, buổi tối nàng vẫn cùng với tiểu nha đầu tán gẫu chuyện trời nam biển bắc, mắt nhìn thấy trời đã rất muộn, lại có người đến gõ cửa.
Nàng bảo tiểu nha đầu tên là Bội Kỳ, so với tuổi của nàng cũng không chênh lệch mấy, đi vội đến mở cửa.
“Vân Nhi tỷ tỷ.” Bội Kỳ cười nói: “Sao tỷ lại đến đây?”
“Bạch tiểu thư ngủ rồi sao?”
“Vẫn chưa ngủ.” Bạch Việt cũng không phải là tiểu thư kiêu ngạo gì cả, nghe được đến tên nàng thì đi ra khỏi phòng.
Trong tay Vân Nhi đang bưng một cái khay gỗ, bên trên có hai phần điểm tâm và hai cái bát nhỏ: “Phu nhân thấy buổi tối Bạch tiểu thư ăn không nhiều lắm, sợ đến tối sẽ đói, bảo nô tỳ đưa chút đồ ăn khuya tới.”
Đúng thật rất quan tâm chăm sóc, Bạch Việt cảm tạ, nhưng thấy Vân Nhi đem khay đặt lên bàn, xong thì khoanh tay đứng ở một bên, lại không đi.
Bạch Việt ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện gì sao?”
Vân Nhi nói: “Thiếu gia đêm nay cũng ăn rất ít.”
“Hả?” Bạch Việt không hiểu.
Vân Nhi cười nói: “Nô tỳ cáo lui trước.”
“……” Bạch Việt không hiểu được, nhìn điểm tâm nửa ngày, hỏi Bội Kỳ: “Vân Nhi đây là có ý gì.”
Bội Kỳ che miệng cười: “Tiểu thư, ngài thông minh như vậy, sao lại không hiểu tâm của phu nhân?”
Bạch Việt vẻ mặt hoang mang, sau một lúc lâu mới bừng tỉnh nhận ra.
Giản phu nhân đây là bảo nàng làm một người tốt, đưa đồ ăn khuya cho Giản Vũ, sau đó sẽ cùng nhau ăn, ngọt ngào ngươi miếng ta một miếng……
Bạch Việt lập tức nổi da gà khắp người. Bội Kỳ thì gật đầu, dùng ánh mắt khích lệ chờ mong nhìn nàng.
Giản phu nhân có tâm, an bài chỗ ở của Bạch Việt cách với Tử Phong Hiên của Giản Vũ một cái viện, đi không được mười thước, cửa đối diện với cửa.
Gã sai vặt đi ra mở cửa, thấy là Bạch Việt, không chút do dự bán đứng chủ tử.
“Bạch tiểu thư đến đưa đồ ăn khuya cho thiếu gia sao, đúng lúc thiếu gia vẫn còn chưa ngủ.” Gã sai vặt xoay người chỉ: “Thiếu gia đang ở trong thư phòng đấy ạ, còn đang bận việc.”
“Thiếu gia các ngươi bận rộn như vậy sao?” Bạch Việt ngạc nhiên nói: “Đã trễ như vậy rồi.”
“Cũng không phải lúc nào cũng vậy.” Gã sai vặt ở phía trước dẫn đường: “Là do đột nhiên có vụ án.”
Trong thư phòng không chỉ có một mình Giản Vũ, Lương Mông cũng có ở đó, còn có một nữ tử trẻ tuổi đứng ở một bên, nhìn nàng ta một thân y phục chỉnh tề nghiêm nghị, hẳn cũng là thủ hạ của hắn.
Giản Vũ vừa ngẩng đầu lên thì nhăn mặt lại: “Sao nàng lại tới đây?”
Bạch Việt nâng cái khay trong tay.
“Mang đồ ăn khuya cho ta sao?” Giản Vũ phảng phất thấy được hình ảnh con mèo đang đút thức ăn cho con chuột: “Nàng có âm mưu gì?”
“Không có âm mưu gì cả, là phu nhân bảo ta đem đồ ăn khuya tới, nói buổi tối huynh ăn không nhiều, bảo ta đem đến chia sẻ với huynh, đa tạ huynh hôm nay giúp ta giải vây.”
Bạch Việt đặt khay xuống, thấy thư phòng của Giản Vũ bày một bàn sách rất lớn, lúc này trên bàn có rất nhiều chiếc quạt xếp đã mở ra, nối tiếp nhau, ước chừng có khoảng hai chục chiếc.
Trên mỗi chiếc quạt xếp có vẽ phong cảnh sông núi cây cối, núi đồi mát mẻ, ánh trăng hồ sen, có chiếc còn đề thơ, có chiếc chỉ viết vài chữ.
Nhưng đặc biệt nhất là trên một số chiếc quạt còn có chút màu đỏ, thoạt nhìn như máu loang lỗ một cách bất thường.
Đương nhiên Giản Vũ không tin Bạch Việt thật có lòng tốt, bất quá lúc này đang có chính sự, cũng không muốn cùng nàng lãng phí thời gian, cho nên tùy tiện chỉ: “Được rồi, cứ đặt xuống đó đi.”
Quả thực đối xử như với nha hoàn, còn chẳng bằng nha hoàn, Bạch Việt cũng vì Giản phu nhân khách khí mới cố đưa thức ăn khuya tới, thấy hắn như thế cũng không muốn nhiều lời, buông khay liền xoay người đi.
“Ngươi chờ đã.” Có người gọi Bạch Việt lại.
Bạch Việt quay đầu, người gọi chính là nữ tữ đứng bên cạnh bàn, lúc gọi nàng lại thì cằm nâng lên, điệu bộ kiêu căng khinh thường.
“Ngươi chính là vị hôn thê của thiếu gia?” Nữ tử đi tới đánh giá Bạch Việt.
Bạch Việt hơi hơi mỉm cười: “Ngươi là hạ nhân của chúng ta?”
“Phốc.” Lương Mông nhịn không được cười lên một tiếng.
Sắc mặt Lâm Di lập tức thay đổi.
“Không phải sao?” Bạch Việt ra vẻ vô tội: “Ta cũng chỉ mới đến, nếu như là nói sai, vậy xin thứ lỗi.”
Lâm Di hít vào một hơi thật sâu, không muốn thất thố ở trước mặt Giản Vũ, cố nén giận dữ nói: “Ta là Lâm Di, đúng là thủ hạ của thiếu gia không sai. Nhưng ngươi thì có thân phận gì, cũng xứng làm chủ nhân của ta sao?”
“Ta cũng không biết mình có thân phận gì.” Bạch Việt chậm rì rì nói: “Bất quá vừa rồi khi ăn cơm chiều, phu nhân có nắm tay của ta rồi nói, Giản gia chính là nhà của con, lão gia phu nhân chính là cha mẹ ruột của con, ngàn vạn lần đừng có khách khí, cho nên ta nghĩ nếu ngươi là thủ hạ của Mạc Dịch, thì cũng coi như là của ta vậy.”
Nói xong, Bạch Việt còn liếc mặt nhìn Giản Vũ một cái: “Mạc Dịch, huynh nói ta nói đúng hay không? Nếu như ta hiểu sai, vậy ta đây đi hỏi phu nhân một chút.”
Hai người chủ tớ Giản Vũ trong lòng đều hận đến nghiến răng, nhưng ai cũng không dám nói không đúng.
Giản Vũ sờ sờ đầu gối mình, bình tĩnh nói: “Nàng nói đúng, về sau nàng ở trong phủ, nếu như ta không có ở đây, có chuyện gì nàng cũng có thể sai khiến bọn họ, không cần khách khí.”
Lâm Di chưa từng nghĩ tới mới mấy ngày không thấy Bạch Việt đã nhanh mồm dẻo miệng như thế, một bụng tức giận nghẹn đến mức mặt đều tái đi, nhưng do mấy ngày trước Bạch Việt bị Giản Vũ chọc giận đến bỏ trốn khỏi nhà, Giản lão gia ở trong phủ đã nổi cơn tam bành, Giản Vũ cũng bị phạt quỳ một đêm ở từ đường, hiện tại cũng không dám trách một tiếng, nàng ta sao lại dám lấy cứng đối cứng.
Bạch Việt chiêm ngưỡng vẻ mặt của từng người một, so với tự mình ăn khay điểm tâm còn thấy thỏa mãn hơn, tỏ vẻ quan tâm nói: “Ta đi nghỉ ngơi đây, các ngươi cũng nên nghỉ sớm một chút.”
“Chờ một chút.” Lâm Di đang lúc chuẩn bị ôm một bụng oán khí mà nghẹn chết, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Bạch tiểu thư.”
Bạch Việt vui vẻ quay đầu lại, còn có thủ đoạn gì nữa, cứ nhanh đem ra dùng đi.
Lâm Di nổi lên tươi cười: “Mấy ngày gần đây, ta vẫn luôn nghe được thiếu gia khen ngài.”