Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 10: Mất ngủ

Trong lòng Bạch Việt thở dài, thời cổ đại vẫn còn lạc hậu, nếu như ở thời đại của nàng, đừng nói hình ảnh khác biệt, ngay cả trên mỗi chiếc quạt có bao nhiêu vân tay đều có thể biết được rành mạch, cần gì phải phiền đến tế bào não của nàng như vậy.

Đây là vụ án ngoài ý muốn, Giản Vũ vốn dự định hôm nay sẽ nghiên cứu trước một chút, ngày mai sẽ đi mời những người trong nghề đến hỗ trợ điều tra, lại không thể ngờ Bạch Việt có thể tìm ra dễ dàng như vậy.

Giản Vũ suy nghĩ một chút: “Đi tra xem bên cạnh Hạ Quý Phi có người thuận tay trái hay không.”

Cũng mặc kệ đã trễ thế này, Lương Mông lập tức nhận lệnh rời đi.

Giản Vũ lắc lắc chiếc quạt trong tay, nhướng mày với Bạch Việt nói: “Nếu kiểm chứng là thật, ta nhất định sẽ thưởng cho nàng.”

Bạch Việt cũng không quá chờ mong: “Thưởng cái gì?”

Vẫn là không đánh gãy nàng chân sao?

Lần này Giản Vũ không nói gì, đứng dậy mở cửa thư phòng.

Lúc này đã là cuối mùa thu đầu mùa đông, một trận gió lạnh thổi đến, Bạch Việt liền rụt cổ, không cần người đuổi, tự giác xắn lại tay áo đi ra ngoài.

Khi vào đến trong viện, gã sai vặt đã đẩy cửa ra.

Nàng đang định đi ra ngoài, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh của Giản Vũ.

“Chờ một chút.” Giản Vũ gọi nàng.

Lại muốn gây phiền phức gì nữa, Bạch Việt nghi hoặc quay đầu lại, lại thấy Giản Vũ ôm một kiện y phục đi tới.

Vừa thắc mắc, Giản Vũ giũ y phục ra, đó là một kiện lông áo choàng màu trắng mịn.

“Trời nổi gió, buổi tối sẽ rất lạnh.” Giản Vũ ôn nhu nói: “Ta còn có vụ án muốn xem, không tiễn nàng, nàng sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Giản Vũ đem áo choàng khoác lên vai Bạch Việt, còn đem cổ áo đóng lại, một bộ dáng dịu dàng thắm thiết.

Bạch Việt rùng mình vì lạnh, dùng biểu tình khó tả nhìn Giản Vũ.

Vì sao lại đột ngột tỉ mỉ như vậy? Chẳng lẽ nửa đêm bị quỷ nhập thân?

“Được rồi, đi nhé.” Giản Vũ tựa hồ như cái gì cũng không biết, rất tự nhiên đặt tay lên vai Bạch Việt, hơi xoay người nàng lại.

Bạch Việt xoay người, trong tầm mắt, một góc váy nhanh chóng biến mất trong bụi cây ở cách đó không xa, lúc này nàng mới bừng tỉnh ngộ.

Đây phỏng chừng là người của Giản phu nhân, sợ bọn họ bằng mặt mà không bằng lòng, bởi vậy mới phái tiểu nha đầu đến đây nhìn trộm, Giản Vũ đây là đang diễn trò lừa gạt mẫu thân của hắn.

Xem ra trong những ngày nàng bỏ nhà đi, hắn thật sự thiếu chút nữa phải ngủ ở ngoài đường, hiện giờ mới có thể cẩn thận như thế.

Đây là đêm đầu tiên Bạch Việt ở trong thời đại này, một đêm không ngủ.

Giường thật sự rất thoải mái, chăn cũng vừa mới được phơi còn có mùi nắng, trong phòng được quét dọn rất sạch sẽ, còn nhen chút huân hương, nhưng hết thảy đều là xa lạ.

Sau khi tất cả ầm ĩ vào ban ngày trôi qua, Bạch Việt lúc này đã an tĩnh lại, nàng cũng hiểu rõ được rằng mình không thể quay trở về.

Sáng sớm hôm sau, đôi mắt Bạch Việt xuất hiện một quầng thâm lớn, dọa cho tiểu nha đầu khi vào hầu hạ nàng nhảy dựng lên.

“Tiểu thư.” Bội Kỳ cả kinh nói: “Ngài đây là làm sao vậy, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Bạch Việt thở dài một hơi, một buổi tối tuy rằng không ngủ được, nhưng cuối cùng phải tỉnh lại. Chỉ là vị chua xót trong đó không thể nói cho người ngoài biết.

Soi vào gương, Bạch Việt cũng hoảng sợ với chính mình, vội vẫy tay ra hiệu cho Bội Kỳ, phân phó vài câu.

Khi Giản Vũ mang theo Lương Mông đến, liền thấy Bạch Việt đang nằm ở trên ghế, trên đôi mắt có dán... Đó là đang làm trò gì vậy?

“Làm sao vậy?” Giản Vũ cúi đầu xem, chỉ thấy trên bàn có một cái mâm có mấy lát táo thái mỏng, Bội Kỳ đang cẩn thận lấy một lát dán vào trên đôi mắt nàng.

Vừa nghe âm thanh của Giản Vũ, Bội Kỳ giật mình, tay run lên, lát táo rớt lên trên mặt Bạch Việt.

Bạch Việt thở dài nhặt lên ăn, lại gỡ lấy hai lát trên mắt xuống.

Giản Vũ cũng phát hiện: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

“Không phải.” Bạch Việt ngồi thẳng lên: “Ta lo cho vụ án đến mức không ngủ được, sợ là có chút sơ hở nào đó, làm chậm trễ chuyện của Giản thiếu gia.”

Giản Vũ biểu lộ một lời khó nói hết, trầm mặc một chút chậm rãi nói. “Không nghĩ tới chuyện của ta lại làm nàng canh cánh trong lòng, trắng đêm không ngủ, thật sự thụ sủng nhược kinh.”

Tất cả đều là diễn tuồng, Bạch Việt đang muốn khách khí thêm vài câu, lại thấy Lương Mông theo phía sau Giản Vũ đưa bộ mặt u oán tới.

“Trắng đêm không ngủ, chính là tiểu nhân này.” Quầng thâm mắt của Lương Mông có thể cùng với Bạch Việt không phân cao thấp.

Bạch Việt sửng sốt: “Lương Mông ngươi đây là làm sao vậy? Tối hôm qua cũng không ngủ được sao?”

Tăng ca tra án là chuyện bình thường, có lẽ hắn ta đã bận rộn cả một đêm.

Lương Mông bẻ ngón tay nói: “Nửa đêm đầu là tra xét những bằng hữu biết vẽ tranh thủy mặc bên cạnh Hạ Quý Phi, không có người thuận tay trái. Nửa đêm về sáng, toàn tra xét trong kinh thành có họa sư có tài nghệ như vậy hay không, cũng không có ai thuận tay trái, nếu như hắn là người nơi khác, chỉ cần ở trong kinh thành lộ qua tài nghệ, sẽ không có lý nào tra không ra.”

“Không có người thuận tay trái.” Bạch Việt thuận tay đem một quả táo trên bàn nhét vào Lương Mông trong tay, trầm ngâm nói: “Người thuận tay trái, hắn sẽ nói cho ngươi biết hắn là người thuận tay trái sao?”

Lương Mông bị hỏi đến nghẹn họng.

Bạch Việt nói: “Ngươi hỏi như thế nào?”

Lương Mông há miệng thở dốc, đột nhiên có điểm chột dạ: “Thì… thì cứ hỏi thế thôi.”

Biểu tình của Bạch Việt hơi đọng lại, sau đó ôn hòa nói: “Đúng vậy, bằng cách này, kẻ quen biết với người bị hại, lại là hoạ sư có tay nghề, mặc dù là ở trong kinh thành số lượng sẽ rất ít. Nếu như kẻ này ngày thường đều dùng tay trái, sẽ có người quen biết hắn mà không cần phải hỏi gì.”

Một đống đồ lặt vặt trong phòng nàng đều là do Lương Mông ngày hôm qua đã mua, cũng xem như là một thiếu niên nhiệt tình, nàng cũng nguyện ý lộ ra vẻ mặt dịu dàng ôn hòa.

Lương Mông gật đầu: “Đêm qua chúng ta đã hỏi những họa sư bằng hữu với Hạ Quý Phi, tổng cộng có 37 người, bọn họ đều quen biết nhau bằng việc kết bạn qua tranh vẽ, cho nên ta nghĩ sẽ tìm ra điểm khác biệt, ngay cả khi chính hung thủ có phủ nhận thì đồng bạn của hắn cũng sẽ chỉ ra và xác nhận được.”

Bạch Việt một kim rút máu không chút khách khí.

“Các ngươi đã rút dây động rừng rồi.”

Lương Mông đột nhiên muốn cho chính mình một cái tát, đúng là bất cẩn.

Bạch Việt nói: “Đại bộ phận những người thuận tay trái đều có thể thuần thục sử dụng tay phải, điều này có thể nhìn thấy trên những bức họa do hung thủ phỏng chế ra, hắn dùng tay phải vẽ tranh sơn thủy cũng rất xuất sắc. Cho nên dưới tình huống như vậy, chỉ cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể che giấu bản thân hắn thuận tay trái, không để cho bất luận kẻ nào biết.”

“Đúng vậy.” Lương Mông vẻ mặt ảo não: “Ta đã quá sốt ruột, cho rằng kẻ thuận tay trái vừa thấy liền biết, lập tức là có thể tìm ra hung thủ.”

Giản Vũ đối với thủ hạ thập phần khoan dung, vỗ nhẹ vào Lương Mông: “Hỏi thì đều đã hỏi, cũng không thể thu hồi trở lại, hiện tại ngươi nên suy nghĩ xem trong tình huống đối phương không chịu thừa nhận thì phải tra như thế nào.”

Ma xui quỷ khiến, Lương Mông nhìn về phía Bạch Việt.

Bạch Việt giật mình một cái: “Nhìn ta làm gì?”

Giản Vũ có hơi bất mãn, trước đây vào những lúc như vậy, Lương Mông đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.

Lương Mông tức khắc phát hiện có gì đó không ổn, lập tức quay đầu nghiêm mặt nói: “Thiếu gia, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Lòng tự trọng của Giản Vũ đã được an ủi một chút.