Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão

Chương 3: Ân nhân cứu mạng

Suy nghĩ của Phương Hàng Tạ Ngọc cũng không biết, cho dù có biết cũng sẽ không để ý.

Năm người bận việc cả một ngày vừa đói lại còn mệt, sau khi ăn ngấu nghiến hết một bàn hải sản cùng thịt nướng BBQ cũng không ở bên ngoài chơi liền trở về trường học.

Hai ngày sau, tất cả sinh viên mới đều phải tham gia học kì quân sự.

Tạ Ngọc làm trò trước mặt mấy người Từ Viên lấy ra một tờ chứng nhận, trên đó viết là bởi vì nguyên nhân nào đó, trường học đặc biệt cho phép Tạ Ngọc không cần học quân sự.

Chuyện này làm mấy người Từ Viên hâm mộ không thôi, “Tạ ca, sao anh lại vứt bỏ tập thể a?”

“Nửa tháng sau, anh sẽ trở về gia nhập cùng các cậu.”

Ba người trong phòng đều lau nước mắt hâm mộ, một bên ồn ào oán trách Tạ Ngọc không có nghĩa khí, một bên vô cùng lo lắng chuẩn bị tham gia quân huấn.

--------------------------------------------------

Tạ Ngọc rời đi trường học, đi đến một chỗ, chuông cửa mới vừa vang lên, bên trong đã có người mở cửa.

“Là tiểu Tạ a, cuối cùng cậu cũng chịu tới, mau vào nhà đi.” Người mở cửa chính là Hiệu Trưởng của Đại học Đế Đô - Trương Khải Thiện, nhiệt tình dẫn người vào nhà.

“Chào Trương hiệu trưởng.”

Tạ Ngọc chào hỏi Trương Khải Thiện, vừa bước vào nhà trước tiên đã quan sát một vòng bài trí trong nhà, sau đó mở miệng hỏi: “Cô Diệp thế nào rồi.”

Nửa năm trước, Trương Khải Thiện cùng vợ là Diệp Liên đi du lịch ở Nam Thành, đột nhiên Diệp Liên lại phát sinh quái bệnh, đôi mắt trắng dã, tay chân trở nên nhanh nhạy vô cùng, không chỉ có thể bò trên tường bò cùng trần nhà, tính tình còn trở nên cực kỳ táo bạo, thấy người liền cắn.

Trương Khải Thiện cùng mấy người đi chung đều bị Diệp Liên làm cho sợ hãi, cũng may lúc ấy Tạ Ngọc cũng ở gần đó, liền ra tay giúp đỡ một phen.

Lúc sau mới biết được nguyên nhân là do Trương Khải Thiện cùng Diệp Liên đi vào núi chơi, không cẩn thận chọc phải Sơn Mị, mới gặp tai hoạ này.

Tạ Ngọc giúp hai người đuổi đi Sơn Mị, nhưng Diệp Liên cũng bởi vậy bị thương nguyên khí, nếu không được chữa trị kịp thời rất nhanh sẽ chết đi.

Tạ Ngọc đưa Phật đưa đến Tây Thiên, liền viết một trương phương thuốc đưa cho hai người, làm bọn họ dựa theo phương thuốc cho Diệp Liên uống bồi bổ lại nguyên khí.

Trương Khải Thiện rất cảm kích, biết được Tạ Ngọc đang chuẩn bị thi Đại học, lại phát hiện thành tích của Tạ Ngọc rất ưu tú, đã đề cử Tạ Ngọc thi vào Đại học Đế Đô.

Đồng thời, Trương Khải Thiện cũng là một trong số ít những người biết được Tạ Ngọc là người của Tạ gia.

“Thân thể của vợ tôi đã khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn bị chuyện của nửa năm trước ám ảnh, buổi tối đi ngủ cũng thường xuyên mơ thấy ác mộng, ngủ không yên giấc, cho nên tinh thần vẫn luôn không tốt lắm, tôi thật sự rất lo lắng cho bà ấy.”

Nhắc tới vợ, tươi cười trên mặt Trương Khải Thiện liền biến mất hơn phân nửa, trong lòng rất nhiều lần tự trách bản thân tại sao lại dẫn Diệp Liên đi Nam Thành du lịch.

Ông ta cùng Diệp Liên là thanh mai trúc mã, sau khi kết hôn, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, ở trong lòng Trương Khải Thiện, Diệp Liên không chỉ là một người vợ, bà ấy còn là chỗ dựa tinh thần của ông, nếu Diệp Liên không may mất mạng, ông cũng không dám tưởng tượng chính mình sẽ sống tiếp quãng đời còn lại thế nào.

Diệp Liên là bị thương nguyên khí, tuy rằng có phương thuốc của Tạ Ngọc giúp bồi bổ thân thể, nhưng nếu tinh thần vẫn luôn căng thẳng, đối sức khoẻ cũng không tốt.

Tạ Ngọc nói: “Tôi đi xem giáo sư Diệp.”

Trương Khải Thiện vội nói: “Được, được, cậu ngồi đi, để tôi đỡ bà ấy ra đây.”

Một lát sau, Trương Khải Thiện đã đỡ Diệp Liên ra tới, gương mặt của Diệp Liên rất tiều tụy, tóc cũng bạc đi rất nhiều, giữa mày cũng có một đoàn bóng đen.

Khi bà ấy nhìn thấy Tạ Ngọc, đôi mắt liền tỏa sáng, vội vàng đi lên chào hỏi, “Tạ đại sư!”

Tạ Ngọc còn đang có chút lo lắng, thấy bộ dáng này của bà ấy, tâm trạng cũng thả lỏng một nửa, bà ấy vừa nhìn thấy y đã vội vàng đi lên chào hỏi nghĩa là bà ấy vẫn còn ý định muốn sống tiếp, chỉ cần trong lòng ý chí cầu sinh không biến mất, mọi việc đều dễ giải quyết.

“Giáo sư Diệp, hiện tại tôi đã là sinh viên của Đại học Đế Đô, bà cứ kêu tôi là Tạ đồng học là được.”

“Tôi nghe Hiệu Trưởng nói, buổi tối bà rất hay thường xuyên gặp ác mộng ngủ không tốt, vậy bà đưa tay đây tôi thế bà bắt mạch.”

Cơ thể Diệp Liên ốm đến nỗi hốc mắt đều hãm sâu, lúc này đột nhiên rơi lệ, nghẹn ngào gật đầu, vươn tay đặt lên bàn.

Tạ Ngọc cười trấn an bà ấy, “Không cần sợ.”

Diệp Liên nhìn Tạ Ngọc tươi cười như được tiếp thêm năng lượng, cảm xúc căng chặt cũng từ từ thả lỏng lại.

Trương Khải Thiện đứng ở bên cạnh vợ, làm bà ấy dựa vào chính mình.

Kỳ thật khi Tạ Ngọc vừa nhìn thấy Diệp Liên cũng đã biết tình huống thân thể của bà thế nào, bắt mạch chỉ là muốn xác định rõ ràng hơn cũng như muốn trấn an cảm xúc của bà ấy.

Một lát sau, Tạ Ngọc liền rút tay lại, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, để tôi viết một trương phương thuốc an thần cho Cô Diệp, trước khi đi ngủ nửa tiếng uống một chén là được, có thể giúp bà đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn.”

“Còn nữa, tôi sẽ cho bà một lá bùa trừ tà cùng bình an, chỉ cần luôn mang theo bên người là được, đeo nó tà ám không thể tới gần.”

Vẻ mặt thong dong bình tĩnh khi nói chuyện của Tạ Ngọc làm Diệp Liên cùng Trương Khải Thiện đều cảm thấy được trấn an, cảm xúc không tốt của Diệp Liên mắt thường có thể thấy được thả lỏng đi rất nhiều.

Tạ Ngọc rất nhanh liền viết xong phương thuốc, còn bùa trừ tà và bình an trước khi tới Đế Đô y cũng đã vẽ sẵn, vừa lúc có thể sử dụng.

Diệp Liên cầm lấy lá bùa như đang nắm chặt sợi dây cứu mạng, cũng liên tục cảm ơn Tạ Ngọc.

“Tạ đồng học, thật cám ơn cậu, nếu không có cậu, tôi đã sớm……”

Diệp Liên nghĩ đến chuyện của nửa năm trước liền nổi lên một trận ác hàn, Tạ Ngọc là người đã cứu tánh mạng của bà, hiện tại bà chỉ tin tưởng duy nhất một mình cậu ấy. Tạ Ngọc nói tình huống này của bà không có gì phải lo ngại, làm trong lòng bà cũng yên tâm rất nhiều.

Lúc Tạ Ngọc rời đi, bóng đen giữa mày của Diệp Liên đã tan đi hơn phân nửa, qua thêm một đoạn thời gian nữa là có thể hoàn toàn biến mất.

Điều này chứng minh ý chí sinh tồn của một người rất là quan trọng, có đôi khi nó mới là thứ quyết định một người có thể tồn tại hay không.

------------------------------------------------------------------------------------

Rời đi Trương gia, Tạ Ngọc đi mua chu sa cùng giấy vàng để vẽ phù, sau đó đi vào một tiểu khu bình thường ở Đế Đô.

Nơi này, y có một bộ phòng ở dùng để làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, rất khó bị người khác chú ý đến.

Trong phòng chất đống thật nhiều thùng giấy, đây là đồ vật mà Tạ Ngọc nhờ chuyển phát nhanh đưa lại đây, sau đó nhờ người quản lý chung cư giúp bỏ vào trong phòng.

Sau khi thu thập xong hết, Tạ Ngọc liền bắt đầu vẽ thêm một ít bùa chú để phòng ngừa tình huống bất ngờ, sau đó tắm rửa đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau lại thu thập đồ vật đi ra ngoài.

Địa phương hôm nay y muốn đi chính là một nơi thuộc về Thiên Cơ Môn ở Đế Đô, nơi đó có một thứ y cần thiết phải lấy lại để ở bên người mới có thể an tâm.