Ngành Khảo Cổ luôn luôn rất ít được chú ý đến, cho dù là Đại học Đế Đô mỗi năm số lượng người đăng ký cũng không nhiều lắm, đã vậy nữ sinh còn nhiều hơn nam sinh.
Vì vậy ký túc xá cho sinh viên ở cũng có vẻ hơi cũ kỹ, nó là một toà nhà tám tầng, bên ngoài còn bò đầy dây thường xuân cùng dây lục đằng.
Phương Đường dẫn Tạ Ngọc tới trước cửa ký túc xá, lưu luyến không rời nói lời từ biệt.
“Tiểu học đệ, ký túc xá nam tôi vào không được, chỉ có thể đưa cậu đến đây.”
“Cảm ơn học tỷ.”
“Không có gì, đúng rồi, chúng ta trao đổi phương thức liên hệ đi, sao này có vấn đề gì không hiểu cậu có thể hỏi tôi.”
“Cũng được, cảm ơn học tỷ.”
Phương Đường không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, chỉ nói mấy câu là đã có WeChat của vị tiểu học đệ này, tâm trạng vui vẻ vô cùng, lúc rời đi bước chân như bay.
Sau khi thấy Phương Đường đã rời đi, Tạ Ngọc mới bắt đầu đánh giá ký túc xá, trên mặt hiện lên thần sắc rất vừa lòng.
Nơi này tuy rằng hơi cũ kỹ, nhưng được cái an tĩnh, cũng không tồi.
Năm trước sau khi cùng lão ma đầu Kiều Tấn đánh một trận, y cho cho rằng hồn phách của chính mình sẽ xuống địa phủ, không nghĩ tới lại được trọng sinh vào một người trùng tên trùng họ với mình.
Nguyên chủ lúc ấy chọc phải phiền toái, bị Tạ gia đuổi ra khỏi nhà, nửa đêm uống rượu đem chính mình uống đến chết.
Sau khi Tạ Ngọc thay thế hắn liền rời khỏi Đế Đô đến Nam Thành, ở nơi đó dàn xếp xong mọi chuyện mới một lần nữa báo danh thi Đại học, hơn nữa còn rất thuận lợi thi đậu vào Đạ học Đế Đô.
Trở lại nơi này, Tạ Ngọc cũng từng suy nghĩ đến chuyện ồn ào của nguyên chủ trước đây, cảm thấy thời gian cũng đã qua đi gần một năm, chuyện này chắc cũng bình ổn không sai biệt lắm, với lại hoàn cảnh ở Đại học Đế Đô cũng tương đối phong bế rất thích hợp với y.
“Người anh em, mới tới à?”
Lúc Tạ Ngọc còn đang quan sát kí túc xá, đột nhiên có một cậu nam sinh cao lớn cường tráng đi tới, liền quay đầu lại nhìn hắn.
Triệu Khải chỉ là nhìn thấy cậu sinh viên mới này kéo rương hành lý đứng trước cửa ký túc xá đứng yên rất lâu, cho nên mới khách khí đi lên hào hỏi một tiếng, không nghĩ tới cậu sinh viên này vừa quay mặt lại, trong nháy mắt cả người hắn giống như bị sét đánh trúng vậy, trong đầu tự động hiện ra mấy từ như đôi mắt như sao trời, phong tư tuấn dật, đẹp như Phan An cùng rất nhiều từ ngữ ca ngợi khác, trực tiếp làm hắn bị trấn trụ.
“Cậu……”
Mẹ nó, tên này lớn lên quá đẹp!
Triệu Khải làm thẳng nam mười chín năm, không kiềm chế được mà đỏ lỗ tai.
Tạ Ngọc gật đầu, “Cậu cũng là sinh viên mới sao?”
Triệu Khải từ trong sắc đẹp hoàn hồn lại, giọng nói có chút không được tự nhiên, “Đúng vậy, sáng sớm tôi liền tới đây quét dọn, trải giường cùng thu thập đồ vật, hiện tại đều đã làm xong.”
Tạ Ngọc nghe vậy liền dựng lên ngón tay cái tán thưởng.
Triệu Khải vẻ mặt khờ khạo mà cười một tiếng, sau đó liền xách lên vali hành lý của Tạ Ngọc, “Đi thôi người anh em, để tôi giúp cậu xách lên, cậu ở phòng nào lầu mấy?”
Tạ Ngọc nghe vậy, liền mỉm cười, “Làm phiền cậu quá, tôi ở lầu 6.”
Triệu Khải nhìn người trước mặt tươi cười dừng lại một chút, kế tiếp khẽ cắn môi xách lên vali chạy vọt lên lầu.
Tạ Ngọc ở phòng 602, trước khi y đến, bên trong đã có ba người đến trước, thêm y nữa là đủ bốn người một phòng.
Thấy Tạ Ngọc đi vào, liền có một người thổi tiếng huýt sáo nói, “Người anh em, cậu tới trễ quá a.”
Tạ Ngọc tháo xuống mũ lưỡi trai, trước tiên cảm ơn Triệu Khải, sau đó mới nói: “Nhà tôi hơi xa nơi này, mọi người thông cảm.”
Trong lúc Tạ ngọc đang nói chuyện, ba người trong phòng bỗng nhiên an tĩnh, kinh ngạc nhìn gương mặt của bạn cùng phòng mới tới.
Triệu Khải nhìn thấy những người khác cũng đối gương mặt của Tạ Ngọc phát ngốc, trong lòng cuối cùng cảm thấy cân bằng, xem đi, không phải chỉ có hắn là bị gương mặt này trấn trụ.
Trong phòng ngủ, một cậu nam sinh có dáng người hơi gầy yếu đột nhiên lấy tay che kín đôi mắt, ngữ khí khoa trương nói: “Mẹ nó, gương mặt này đẹp như vậy, tôi có thể xem sao?”
Hai người còn lại đều đồng thời lắc đầu: “Không được.”
Tạ Ngọc dựa vào gương mặt xinh đẹp đã nhanh chóng lấy được hảo cảm của ba người trong phòng, ngay cả vali hành lý đang nằm trong tay Triệu Khải đều bị người giành lấy.
“Người anh em, tôi tên Từ Viên, năm nay mười tám tuổi, còn tên có dáng người chắc nịch này là Chử Ích, năm nay mười chín tuổi, còn tên kia là Phương Hàng, bằng tuổi với Chử Ích, còn cậu thì sao.”
“Tôi tên Tạ Ngọc, năm nay hai mươi mốt tuổi.”
Nghe thấy Tạ Ngọc giới thiệu tuổi, mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới Tạ Ngọc đã hai mươi mốt tuổi, bộ dáng thoạt nhìn không giống hai mươi mốt tuổi chút nào, bọn họ còn tưởng rằng Tạ Ngọc nhiều lắm cũng chỉ mới mười chín tuổi đâu.
Từ Viên kêu lên: “Nếu như vậy, chúng ta đều phải kêu ngươi bằng "ca" rồi?”
Tạ Ngọc vui vẻ nói, “Ngoan.”
“Đệt!”
Mọi người trong phòng 602 sau một trận giới thiệu đã nhanh chóng thân thiết lên, chỉ chốc lát sau các nam sinh trong phòng đều mặt dày bắt đầu kêu Tạ ca, Tạ ca lên.
Sau khi Triệu Khải rời đi, trong phòng chỉ còn lại có bốn người, ba người còn lại thực chủ động đi lên giúp Tạ Ngọc thu thập đồ vật.
Tạ Ngọc hầu như không tốn chút sức lực nào, tất cả đồ vật đều đã thu thập xong hết.
“Thế nào, Tạ ca, vừa lòng không?”
“Rất vừa lòng, sẽ có thưởng a.”
“Chỉ chờ mỗi câu này của anh thôi, nói trước nha, không được đi nhà ăn.”
“Kêu luôn cả Triệu Khải nữa, đi quán ăn bên ngoài, còn đi chỗ nào các ngươi tự chọn.”
“Tạ ca muôn năm!”
-------------------------------------------------------
Có sinh viên mới vào học, toàn bộ bầu không khí ở Đại học Đế Đô đều náo nhiệt hẳn lên, nơi nơi đều là tuổi trẻ giàu sức sống a.
Lúc này các quán ăn bên ngoài cổng trường đều đã ngồi chật cứng người, phòng 602 đi ăn cũng gặp tình cảnh như vậy.
“Nghe nói gì chưa, Tô gia Tứ tiểu thư cùng Tạ gia Tam tiểu thư cũng là sinh viên mới, hai người kia đều học ở khoa lịch sử, làm cho một đám nam sinh ở khoa lịch sử hôm nay đều phát điên hết rồi, đều chạy ra ngoài xum xoe.”
“Xum xoe có được gì đâu, người ta là tiểu thư xuất thân danh giá sao có thể coi trọng bọn họ?”
“Thật đúng là không có cốt khí, hào môn còn không phải đều phấn đấu mới có sao, đều thi đậu vào Đại học Đế Đô, sao không dựa vào thực lực để đi lên.”
“Cũng không thể nói như vậy, hào môn cùng hào môn cũng có sự chênh lệch, ví dụ như Tô gia, cho dù cậu có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đạt được ngạch cửa nhà người ta.”
Từ Viên chớp mắt, đè thấp giọng hỏi ba người cùng bàn: “Tô gia có địa vị gì a, các ngươi có biết không?”
Triệu Khải cùng Chử Ích cùng nhau lắc đầu, Chử Ích nói: “Đừng hỏi tôi, tôi là từ tiểu địa phương tới, không biết gì đâu.”
Tạ Ngọc tuy rằng biết một chút, nhưng trước đây giao tiếp với những hào môn này đều do đệ tử của Thiên Cơ Môn đi làm, không đến phiên hắn phải nhọc lòng, cho nên tình huống cụ thể thế nào hắn cũng không quá rõ ràng.
Phương Hàng lặng lẽ nhấc tay nói: “Tôi biết, Tô gia là gia tộc lớn, lợi hại nhất chính là vị kia thường xuyên xuất hiện trên tivi.”
Từ Viên khó hiểu: “Tên gì a?”
Phương Hàng nói ra tên, sắc mặt của Từ Viên cùng Chử Ích đều hơi hơi thay đổi.
Phương Hàng nhìn phản ứng của mấy người bạn, trong lòng vô cùng đắc ý, bộ dáng như là có chung vinh dự vậy.
Chỉ có Tạ Ngọc là không hề thay đổi sắc mặt, làm cho Phương Hàng không có cảm giác thành tựu nào, “Tạ ca, anh không kinh ngạc sao?”
Tạ Ngọc nhìn chằm chằm bàn ăn, “Không có gì phải kinh ngạc, các cậu không ăn sao? Đồ ăn đều sắp lạnh rồi.”
Cả một bàn hải sản nướng BBQ, Tạ Ngọc đã sớm thèm chảy nước miếng, trước kia thân thể của y không tốt, mấy người trong Thiên Cơ Môn cả ngày đều nhìn chằm chằm y không cho ăn cái này không cho ăn cái kia, cứ bắt y ăn thanh đạm, làm y đều sắp thành Phật.
Phương Hàng phát hiện, Tô gia còn không hấp dẫn bằng hải sản nướng, không khỏi có chút ủ rũ nói, “Ăn, ăn, ăn.”
Thật là, lớn lên đẹp như vậy, sao đầu óc lại không sáng suốt tý nào.