Tuy rằng Thiên Cơ Môn đã rời xa thế tục, nhưng cũng không phải thật sự cùng thế tục tách ra, ở Đế Đô cũng có một toà nhà dùng làm chỗ ở cho đệ tử Thiên Cơ Môn lúc ra ngoài làm việc.
Hiện tại tòa nhà nằm trong một khu vực vô cùng đắt đỏ, lấy bố cục của ngũ hành bát quái, lại được trận pháp yểm hộ, từ bên ngoài nhìn vào thì vô cùng bình thường, nhưng bên trong lại ẩn giấu càn khôn, nghe nói là đã truyền thừa hơn mấy trăm năm, cho dù thời đại đã thay đổi, nó vẫn như cũ tồn tại không ngã.
Ngoại trừ chuyện này ra, rất ít người có thể biết được bên dưới tòa tòa nhà này đang cất giấu một phần Long Cốt, chỉ là bị Thiên Cơ Môn dùng thủ đoạn cao siêu che đi, người ngoài vô pháp nhìn trộm được.
Phần Long Cốt này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, lại được Thiên Cơ Môn chăm sóc bảo quản, cho nên linh khí vô cùng cường đại, có thể xem như bảo vật trấn áp tà ma.
Đời trước, thân thể Tạ Ngọc có bệnh tật bẩm sinh, nhờ có sư phụ lợi dụng khoá Hồn Khế giúp cậu liên kết với Long Cốt, mượn dùng lực lượng cường đại của Long Cốt để khoá lại hồn phách của cậu mới có thể làm cậu sống đến năm 26 tuổi.
Lẽ ra khi cậu chuyển thế đầu thai thì công dụng của Hồn Khế nên tự động biến mất, nhưng hiện tại Tạ Ngọc cũng không xác định được chính mình có được tính là chuyển thế làm người không nữa, duy nhất có thể khẳng định một điều chính là hiện tại hắn không cần khoá Hồn Khế cũng có thể sống tiếp, bởi vậy hắn cần thiết phải tự mình tới đây xác nhận một chút. Nếu khoá Hồn Khế công dụng đã biến mất, hắn cũng không cần làm cái gì, nhưng nếu khoá Hồn Khế vẫn còn tác dụng, hắn sẽ đem Hồn Khế giải trừ.
Lúc này Tạ Ngọc đã tới bên ngoài tòa nhà, tránh đi các đệ tử Thiên Cơ Môn đang canh giữ, vô thanh vô tức mà phá giải trận pháp của tòa nhà, sau đó đi tới chỗ cất giữ Long cốt.
Biện pháp để mở ra cơ quan của địa cung, Tạ Ngọc đã thuộc nằm lòng, không bao lâu đã đến được địa cung.
Long Cốt vẫn còn được cung phụng trên tế đàn, bên trong Ám các khoá Hồn Khế vẫn còn ở.
Cấm chế của Ám các chỉ có hắn cùng sư phụ mới có thể phá giải, cho nên đồ vật bên trong cũng chưa có người nào chạm qua.
Cẩn thận kiểm tra một chút, Tạ Ngọc liền phát hiện chuyến này hắn tới đúng rồi, khoá Hồn Khế khoá cư nhiên vẫn còn tác dụng.
Tạ Ngọc trước tiên cấp Long Cốt đốt nhang.
“Trong 26 năm qua, đa tạ tiền bối đã hỗ trợ, vãn bối vô cùng cảm kích, sau này nếu như có chuyện cần hỗ trợ, vãn bối nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành.”
“Hôm nay vãn bối tới đây là muốn giải trừ Hồn Khế, rất mong tiền bối đồng ý.”
Sau khi đốt nhang xong, Tạ Ngọc liền bắt đầu thi pháp, chuẩn bị giải trừ khế ước.
Pháp ấn cùng khẩu quyết Tạ Ngọc đều thuộc lòng, lúc thi triển không hề sai bước nào. Nhưng khi hoàn thành thuật pháp, khoá Hồn Khế lại không hề có chút sứt mẻ nào, khế ước cũng không giải trừ được.
Tạ Ngọc: “……”
Phản ứng đầu tiên của Tạ Ngọc chính là nghĩ chính mình thực hiện sai bước nào rồi, nhưng khi lặp lại mấy lần vẫn không hề có động tĩnh, Hồn khế của hắn cùng Long Cốt vẫn chặt chẽ như cũ.
Tạ Ngọc có thể xác định chính mình không có nhớ sai khẩu quyết, từ lúc hắn biết chính mình cùng Long Cốt đã có khế ước, hắn liền đem khẩu quyết giải trừ Hồn khế đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đã sớm thuộc lòng, không có đạo lý nào lại làm lỗi.
Tạ Ngọc ngẩng đầu nhìn Long Cốt, nghĩ thầm, chẳng lẽ là Long Cốt không muốn giải trừ khế ước?
Chuyện này sao có khả năng, khối Long Cốt này đã tồn tại thật lâu, chủ nhân của nó không biết đã luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần, hiện tại nó chính là một cái linh vật có cường đại linh lực mà thôi, cũng không hề có ý thức.
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề a?
Tạ Ngọc nghĩ hoài không ra, dứt khoát liền ngồi xếp bằng xuống, cau mày, sau đó cầm lấy khoá Hồn Khế khóa cẩn thận nghiên cứu lên.
--------------------------------------
Tổng công ty Phó thị...
Buổi chiều có một cuộc hợp, từ hai giờ chiều vẫn luôn diễn ra đến bảy giờ tối mới xong, lúc một đám quản lý cấp cao từ bên trong đi ra, biểu tình trên mặt đều rất đa dạng.
“Tôi suýt chút nữa còn cho rằng hôm nay không thể sống sót mà ra
khỏi phòng họp.”
“Phó tổng vừa quay qua nhìn tôi, hai chân của tôi liền run lên.”
“Không biết là tên nào chọc ghẹo Phó tổng, làm hại chúng ta thiếu chút nữa chết dưới sát khí của ngài ấy!”
“Nghe nói buổi sáng Phó tổng trên đường tới công ty gặp phải tai nạn giao thông liên hoàn, xém tý nữa liền xảy ra chuyện! Còn có, lúc ngài ấy mới vừa bước vào cửa công ty, đã bị một cái bưu phẩm chuyển phát nhanh rơi vào đầu, may mắn ngài ấy nhanh tay lẹ mắt né được, tuy rằng không bị rơi trúng đầu nhưng cũng rơi trúng cánh tay, xém tý nữa là bị gãy xương rồi. Đã vậy còn chưa có xong đâu, buổi sáng bí thư đem cà phê đến cho ngài ấy, ly cà phê nóng kia cũng xém đổ trên người của ngài ấy……”
“Tê —— Sao lại xui xẻo quá vậy!”
“Bởi vậy mới nói, nếu tôi mà là Phó tổng, bệnh tim đã sớm tái phát.”
“Ông nói thử xem, Phó tổng có phải hay không bị quỷ ám, ngài ấy bị xui xẻo cũng không phải chuyện một ngày hai ngày a, nguyên năm nay lâu lâu là có thể nghe thấy ngài ấy gặp rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, thật là tà môn quá đi! Tôi cảm thấy Phó tổng nên đi chùa miếu thắp nhang, cũng tìm một vị đại sư đoán mệnh luôn!”
“Suỵt! Suỵt! ông không muốn sống nữa hả, dám ở công ty nói chuyện này, lại không phải không biết Phó tổng ghét nhất chính là mấy chuyện mê tín phong kiến này.”
Một đám quản lý cấp cao vừa đi vừa nhỏ giọng thảo luận, đều là đang nói chuyện Phó Minh Hành gặp xui xẻo, khi nhắc đến chuyện này, mọi người đều cảm thấy sau lưng lạnh run.
Nhưng mà nhân vật chính trong câu chuyện lại không hề bị ảnh hưởng tý nào, cho dù Thái Sơn sập xuống trước mặt cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Trợ lý của Phó Minh Hành hít sâu một hơi mới mở cửa đi vào văn phòng của Phó Minh Hành.
“Phó tổng, thời gian cũng không còn sớm, ngài có muốn tôi đưa ngài trở về không?”
Phó Minh Hành còn đang vùi đầu xử lý công vụ, đầu cũng không nâng lên liền nói, “Không cần, nếu đã làm xong việc cậu cứ về trước đi.”
Trợ lý nghe vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy tôi cũng không quấy rầy ngài nữa, ngài cũng nên chú ý thân thể một chút, không cần làm việc quá trễ.”
Phó Minh Hành "ừ" một tiếng.
Trợ lý không dám lại làm phiền, sau khi rời khỏi văn phòng lập tức giơ tay lên lau đi một tầng mồ hôi mỏng trên trán.
Không phải hắn không muốn đưa lão bản trở về, mà là chuyện này quá nguy hiểm!
Mỗi khi nghĩ lại một năm này, mỗi lần lão bản đi ra ngoài đều gặp phải tai nạn xe cộ, tuy rằng mỗi lần đều tai qua nạn khỏi, nhưng hắn lại không có trái tim cứng rắn như lão bản a, nếu như lại bị thêm vài lần nữa chắc trái tim của hắn thật sự sẽ bùng nổ bệnh tim mất.
Trợ lý chắp hai tay trước ngực, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Cầu xin các vị thần tiên phù hộ cho Phó tổng của chúng tôi, phù hộ ngài ấy đêm nay trên đường về nhà nhất định phải bình an a!”
Hắn không muốn sáng mai đến công ty đã nghe thấy lão bản xảy ra chuyện.
Phó Minh Hành xử lý xong công việc đã là 9 giờ tối, giơ tay nhéo nhéo giữa mày, trong đôi mắt sắc bén lại lộ ra một tia mệt mỏi.
Gần một năm nay công ty xảy ra rất nhiều chuyện không thuận lợi, tuy rằng không phải nguy cơ trí mạng, nhưng cũng phát sinh một đống chuyện phiền phức muốn hắn xử lý. Phó Minh Hành không sợ việc nhiều, chỉ cần có thể đạt được mục đích, cho dù phiền phức hắn cũng có thể giải quyết, chỉ là mỗi lần làm việc không được thông thuận làm từ đáy lòng hắn sinh ra cảm giác không thoải mái chút nào.
Giơ tay nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, Phó Minh Hành trước tiên gọi điện thoại về nhà báo một tiếng, sau đó dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát mới chuẩn bị về nhà.
Mơ mơ màng màng một hồi liền ngủ quên, trong không gian an tĩnh, bỗng nhiên có một giọng nói xa xôi đang dần dần truyền vào trong tai ——
“Tiền bối, ngài chính có tâm nguyện gì chưa làm xong sao, chỉ cần ngài nói cho ta biết, vãn bối nhất định sẽ giúp ngài hoàn thành.”
“Cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, vãn bối nói được sẽ làm được.”