Tô Doanh có chút buồn bực, tuy rằng thường ngày móc mỉa lẫn nhau, nhưng mà cũng không thể không phân biệt nặng nhẹ chứ nhỉ.
Trong nhà đã sớm nói qua về chuyện sửa nhà này rồi, dù gì phòng đông phòng tây đều dột mái, cửa phòng lẫn cổng sân đều đã cũ nát, mùa đông gió bấc lùa lạnh muốn chết, hơn nữa dễ tạo chỗ cho chuột chui vào.
Sao lúc này bà cụ Chương lại đột nhiên trở mặt?
Chẳng lẽ là do xót tiền?
Tô Doanh cũng không nghĩ nhiều, cô đang đói bụng, bèn tới chỗ nồi cơm tìm củ khoai lang nguội để ăn.
Lương Mỹ Anh cười lạnh nói: “Đứa nhỏ đã đi bán cỏ dây rồi, dù sao cũng phải cho quả trứng gà để ăn chứ nhỉ.”
“Đó là điều đương nhiên.” Bà cụ Chương nhảy xuống dưới, nói với Tô Doanh: “Nào, bà nội làm canh trứng cho cháu uống.”
Buổi sáng vừa mới đun nước sôi, đựng trong phích nước nóng.
Bà cụ Chương đi vào lấy một quả trứng gà ra, đập cho vào trong bát sứ, dùng đũa lạo xạo mà quấy, sau đó đổ nước nóng vào, nghiêng sang một phía mà quấy đều, vậy là có một bát canh trứng.
Bà cụ Chương lại đi múc một muỗng đường trắng nhỏ cho vào trong, khuấy đều, “Nào Mạn Mạn, cho cháu uống.”
Trong lòng Tô Doanh vui vẻ, nói như vậy thì mẹ chồng nàng dâu so đo nhau, mà cô lại được lợi ké sao?
Như thế cũng không tồi.
Cô vốn rất phản cảm với chuyện tẩy não của Lương Mỹ Anh, bây giờ trai cò đánh nhau, cô lại vừa vặn là ngư ông được lợi.
Tô Doanh bưng cái bát sứ to mà uống từng ngụm nhỏ.
Lương Mỹ Anh nuốt nước miếng, oán hận mà liếc mắt nhìn bà cụ Chương một cái, lại nhẹ giọng cười nói với Tô Doanh: “Mạn Mạn, tới chỗ cha con rồi cả hai cùng uống.”
Tô Doanh:… Hay là thôi, để cho ông ấy uống một hớp, đảm bảo là thấy đáy.
Có điều cô cũng không muốn đắc tội với Lương Mỹ Anh, đành bưng bát đi về hướng phòng tây, cô đi rất chậm, vừa thổi vừa uống, tranh thủ lúc đưa cho Tô Hướng Đông mà uống đã thấy đáy.
Lương Mỹ Anh vốn đối xử khá tốt với con gái lớn, chỉ là hai hôm nay cô nhóc hơi đi lệch quỹ đạo, chắc là bị bà cụ Chương xúi giục gì rồi, cho nên bà ấy hơi tức giận.
Cũng may con gái vẫn còn nghe lời mình, bảo cô cho cha uống cũng bưng qua thật, bà ấy đắc ý mà liếc mắt nhìn qua bà cụ Chương một cái.
Bà cụ Chương bĩu môi, hừ một tiếng, lại vào trong phòng đông.
Đồ thần kinh, chẳng lẽ cái thằng bất lực kia không phải con trai của bà đây chắc?