Nhị Mạn Nhi nghịch cỏ mạch ở trên giường đất, ngửi thấy mùi thơm của canh trứng, thèm thuồng mà mυ'ŧ ngón tay.
Bà cụ Chương mắng: “Tay bẩn mà còn mυ'ŧ ngon thế à? Sao lại không biết xấu hổ thế nhỉ?”
Nhị Mạn Nhi sợ tới mức vội vàng rút đầu ngón tay ra, lại cúi đầu nghịch cỏ mạch ở bên cạnh.
Bà cụ Chương nói: “Chỉ biết chơi, lớn như vậy mà cái gì cũng không biết làm, vừa xấu vừa ngốc còn muốn ăn trứng gà, cũng không xem lại bản thân. Lại đây, bà dạy mày bện dây, học ít việc đi.”
Nhị Mạn Nhi nhanh chóng đi tới học với bà cụ.
Tô Doanh tới nhà chính đã uống canh trứng chỉ còn thừa lại một chút ở đáy, lại hòa thêm nửa chén nước ấm rồi bưng vào Tô Hướng Đông, “Cho ba uống canh trứng này.”
Tô Hướng Đông cũng không khách sáo, cầm lấy bát tiếp mà ừng ực uống vào, uống xong còn chẹp miệng, “Mùi vị hơi nhạt.”
Tô Doanh thật muốn khinh thường ông ấy.
Bầu không khí trong nhà không tốt lắm, Tô Doanh muốn trốn đi ra ngoài, lại bị Lương Mỹ Anh chặn ở cửa.
“Mạn Mạn, tiền của con đâu, bà ta có cho con không?”
Tô Doanh: “Có cho.”
Lương Mỹ Anh vươn tay, “Lấy ra đưa cho mẹ.”
Tô Doanh: “Bà nội nói giữ giúp con, chờ đủ một đồng rồi đưa.”
Không tin thì mẹ đi hỏi bà nội đi, con cũng không tin là mẹ sẽ đi hỏi, ha ha.
Quả nhiên, Lương Mỹ Anh nghẹn lại giống như bị nuốt phải ruồi bọ.
Rất nhanh, Lương Mỹ Anh kiêu ngạo nói: “Mạn Mạn đúng là giỏi, còn nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền, siêu hơn đầy người luôn rồi. Con cứ ngoan ngoãn kiếm tiền, tích cóp xong thì để mẹ mua quần áo mới cho con.”
Tô Doanh cười nhạt, thế à, tích cóp xong đưa cho đứa con trai không biết đang ở đâu của mẹ sao.
Ánh mắt của Lương Mỹ Anh nhìn về phía con gái càng ngày càng hiền từ, “Mạn Mạn ngoan, đi chơi đi.”
Tô Doanh không chịu nổi ánh mắt đó của bà ấy, nhanh chân chạy.
Nếu là trước kia, cô đi ra ngoài thì toàn tìm đám Tuyết Mai chơi, đám trẻ cùng tuổi với cô bé ở đây có bốn năm đứa.
Nhưng bây giờ cô là bà dì gần ba mươi tuổi, sao còn có thể đi tìm đám nhỏ sáu bảy tuổi chơi được?
Tô Doanh loanh quanh ở ngoài thôn với chỗ đại đội, tìm hiểu thử tình hình, dù gì nguyên chủ quá nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không biết rõ.
Vừa tìm hiểu xong, cô cũng coi như là đã nắm rõ được một chút tình hình kinh tế của thôn Phó Gia.
Nghèo!
Rất nghèo!
Cả thôn còn không trông thấy được một cái máy kéo.