Tô Doanh liếc chú ta một cái, chào qua loa một tiếng rồi chạy vào trong phòng.
Bầu không khí trong phòng có chút áp lực, đối lập hoàn toàn với thợ mộc Tào ngoài kia.
Tô Doanh nói thầm trong lòng, hay là cãi nhau? Sửa nhà mà phải cãi nhau cái gì?
Tô Hướng Đông vẫn nằm ở trên giường đất phòng đông, Lương Mỹ Anh và ông cụ Tô ở nhà chính xụ mặt nói về chuyện sửa nhà, bà cụ Chương ở trên giường đất phòng đông hùng hùng hổ hổ, “Cách Ngôn Nhi nói rất đúng, con cháu đều có phúc của con cháu, sao lại phải làm trâu làm ngựa cho con cháu! Đúng là hồ đồ, đồ đáng chết.”
Thấy trên lưng Tô Doanh không cõng đống cỏ dây kia nữa, hai người dừng nói chuyện, Lương Mỹ Anh hiếu kỳ nói: “Mạn Mạn, ba Tuyết Mai bán hết giúp con rồi à?”
Tô Doanh khẽ gật đầu.
Lương Mỹ Anh lập tức vui vẻ, định đi tới chỗ cô.
Bà cụ Chương ở trong phòng hô lớn: “Còn không mau tới đây giao cho bà!”
Hai mẹ con các người đừng hòng lén chiếm đoạt tiền của bà!
Vừa bị bà cụ quát như vậy, Lương Mỹ Anh ngây người, bước chân lập tức dừng lại, Tô Doanh nhân cơ hội đi vào phòng đông.
Tuy rằng bà cụ Chương đang mắng người, nhưng cô biết đây không phải là mắng mình, dù sao cách móc mỉa hằng ngày của cặp mẹ chồng nàng dâu này cũng không khác lắm với cách mà hai chị em Tuyết Mai đánh nhau.
Đều ấu trĩ đến nỗi không muốn nhìn.
Cô đi vào móc tất cả tiền ra đưa cho bà cụ Chương.
Bà cụ Chương nghe người ta trả một mâm là hai hào ba xu thì rất ngạc nhiên, “Mấy người này trông thế mà hào phóng quá nhỉ? Phó Dân Hữu đúng là rất biết làm ăn.”
Bà cụ cho rằng là công lao của Phó Dân Hữu, nghĩ xong, bà cụ thu tiền của mình lại, rồi cầm sáu xu đưa cho Tô Doanh: “Đây là cho cháu.”
Tô Doanh rất vừa lòng, mình không nhìn lầm, cả nhà chỉ có mỗi bà nội là sòng phẳng nhất. Nói trước một hào cho một xu, mình hẳn là được bốn xu, bà cụ cho sáu xu.
Bà cụ Chương chẳng những không trừ tiền của cô, mà ngược lại còn cho thêm hai xu, điều này làm cho ấn tượng của Tô Doanh đối với bà cụ Chương càng tốt hơn.
Cô cất sáu xu kia của mình vào trong túi.
Bên ngoài Lương Mỹ Anh dựng tai lên nghe, lúc này bước nhanh đi tới cửa: “Bây giờ phải sửa nhà, tiền này cũng lấy ra đi.”
“Sửa nhà cái chó má gì, dùng hạng người sa cơ thất thế này đến sửa nhà á? Sửa nhà kiểu gì mà chả tốn năm sáu đồng, trong nhà lấy ra được năm đồng tiền chắc?” Bà cụ Chương không hề khách sáo mà mắng.