“Chị nhỏ, em muốn nghe hát nữa.” Gần về đến nhà, Tráng Tráng kéo tay Tô Doanh tay lưu luyến không rời.
Chị nhỏ trông xinh đẹp, ca hát dễ nghe, tính tình lại tốt, đối tốt với cậu bé còn hơn cả Tuyết Mai thúi.
Không biết có thể đổi nhà cho chị nhỏ không nhỉ!
Suốt dọc đường đi, ca hát làm toán, có Tô Doanh làm người phối hợp, ba đứa trẻ ở chung cũng coi như là hòa hợp, ít nhất hai chị em mà om sòm lên thì cũng chỉ đấu võ mồm mấy câu rồi thôi, không làm ầm ĩ lên thật.
Tô Doanh: “Chị còn phải về nhà ăn cơm, buổi tối lại chơi với em nha.”
Ngủ ở nhà người ta, giúp dỗ trẻ con, Tô Doanh cũng rất vui, dù sao kiếp trước từng làm giáo viên, cô biết cách để đối phó với mấy đứa nhỏ cứng đầu, nên dỗ trẻ con rất là nhẹ nhàng.
Tráng Tráng kéo tay cô không chịu buông ra, “Ba, để chị nhỏ đến nhà mình ăn cơm đi.”
Phó Dân Hữu cười cười, “Được, đi thôi.”
Tô Doanh lại không chịu, khuyên can mãi mà chào tạm biệt về nhà, còn có thể nghe thấy Tuyết Mai đang mắng Tráng Tráng, “Sao em lại không hiểu chuyện thế nhỉ, không thấy Mạn Mạn đang khó chịu à?”
“Khó chịu chỗ nào chứ, chị keo kiệt không cho chị nhỏ tới nhà mình ăn cơm thì có!”
“Em nói bậy, chị cũng thích Mạn Mạn tới nhà ta ăn cơm.”
“Vậy sao chị không nói!” Tráng Tráng nói như đây là điều hợp lý, giọng cực kỳ lớn.
Tô Doanh đẩy cửa về nhà mà vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ của hai chị em.
…
Lúc vào cửa đi đến bên vách tường, cô bất ngờ đυ.ng phải một người, lập tức kêu ui da một tiếng.
Tô Doanh nhìn kỹ, hóa ra là một thanh niên có vóc dáng cao, tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt màu đồng cổ, áo bông trên người rất mỏng manh, vừa nhìn đã thấy chính là kiểu thanh niên trai tráng sức vóc lớn.
“Chú là ai?” Tô Doanh hỏi.
Người thanh niên có đôi mắt không nhỏ, nhưng vì phần tròng trắng quá nhiều, chỉ chớp mắt một cái mà đã như trợn trắng mắt, cũng khá giống với Lương Mỹ Anh.
Không biết chú ta gặp chuyện gì mà vui vẻ như vậy, cười mà miệng muốn ngoác ra đến mang tai.
Chẳng lẽ là ông cậu láu cá kia của cô? Tuy rằng trí nhớ của nguyên chủ rất khá, nhưng mà cô… Có chứng không nhớ được mặt, nhất là những họ hàng không thích, thì cô hoàn toàn không nhớ được mặt.
“Chú là chú Tào của cháu, tới nhà cháu giúp sửa nhà.” Thợ mộc Tào cười nói.
Sửa nhà mà vui đến như vậy sao?