Lúc trước Mạn Mạn và Tuyết Mai chơi với nhau, toàn luôn nghĩ cách chiếm lợi riêng, bảo Tuyết Mai lấy gì đó cho cô bé ăn, thậm chí lúc chơi ở bên ngoài còn đổi giày cho nhau, nếu như Tuyết Mai không nghe lời thì sẽ không chơi với cô bé nữa.
Dù sao thì cô bé cứ luôn trên cơ Tuyết Mai.
Liễu Thục Lan dĩ nhiên là cũng biết, hơn nữa trong lòng không thoải mái, nhưng mà vì giữ mặt mũi, nên cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm ầm ĩ lên.
Hôm qua Tuyết Mai trở về nói cho Mạn Mạn tới nhà ngủ cùng với cô bé, Liễu Thục Lan nghi ngờ là do Lương Mỹ Anh xúi giục, có điều thử hỏi thì Tuyết Mai lại nói là tự mình muốn cho Mạn Mạn tới ngủ cùng, Lương Mỹ Anh cũng không hề bắt.
Tuy rằng Liễu Thục Lan không ưa mấy trò khôn lỏi kia của Lương Mỹ Anh, nhưng cũng sẽ không nói ra thẳng mặt, với cả con gái lớn rồi cũng chia phân giường đất ngủ. Dù sao chỉ là tới đây ngủ, còn có thể chơi cùng với Tuyết Mai, chuyện nhỏ không tốn sức gì như vậy, Liễu Thục Lan bèn đồng ý.
Nói tóm lại, Liễu Thục Lan cảm thấy Mạn Mạn đã lớn hơn hiểu chuyện hơn, bắt đầu không giống với mẹ của cô, không làm cho người khác thấy phản cảm nữa, thậm chí còn sinh ra thiện cảm.
Phó Dân Hữu vốn cũng chẳng để bụng mấy việc nhỏ này, nên dĩ nhiên bây giờ càng thêm hiền lành với Tô Doanh.
Thậm chí ông ấy còn định lấy thêm hai miếng từ trong cái lọ thủy tinh của mình cho bọn nhỏ.
Tô Doanh vội vàng ngăn ông ấy lại: "Chú, không cần đâu ạ.”
Cô bẻ viên đường kia chia làm hai, đưa cho Tuyết Mai một nửa.
Đây là của bà nội Tráng Tráng cho, chắc chắn là tiếc không cho Tuyết Mai.
Tráng Tráng thấy Tuyết Mai ăn đường của nó, hơi bẹp miệng, nhưng mà thấy Tô Doanh vui vẻ, cậu bé cũng vui theo: "Ba, con cũng muốn đi họp chợ.”
Chỉ cần Tráng Tráng vừa dậm chân, trề môi muốn đi, Phó Dân Hữu hoàn toàn sẽ không từ chối.
Ông ấy ôm con trai ngồi lên trên xe, lại cõng đám cỏ dây của Tô Doanh trên lưng, cho Tô Doanh với Tuyết Mai cùng đi theo.
Tuyết Mai không ngờ mình cũng có thể được đi họp chợ cùng, biết là được thơm lây từ Mạn Mạn, kéo tay cô vui mừng nói không nên lời.
Từ thôn Phó Gia đến công xã là sáu dặm đường, bởi vì có hai đứa nhỏ đi bộ, nên Phó Dân Hữu đi cũng không nhanh.
Dọc theo đường đi Tuyết Mai và Tô Doanh tay nắm tay, vui vẻ cứ như là thú nhỏ đang phấn khích, hát bài hát thiếu nhi mà chẳng thấy lạnh gì.