Công xã của thời này còn có Cung Tiêu Xã, bán đầy đủ hết các đồ, chất lượng cũng khá tốt, lại rất đắt, hơn nữa người bán hàng dùng lỗ mũi nhìn người, làm cho người mua rất không thoải mái. Chỉ cần phiên chợ có đồ, thì các xã viên đều thích đến chợ mua, cho nên việc buôn bán của Phó Dân Hữu cũng không tồi.
Lúc Tô Doanh tới, Phó Dân Hữu đang thu dọn đồ đạc, định dùng xe kéo bánh gỗ đẩy đến công xã.
Ông ấy thấy Tô Doanh cõng một bó cỏ dây lớn, buồn bực nói: “Mạn Mạn, cháu làm gì đấy?”
Tô Doanh cười nói: “Chú, cháu đi theo chú ra chợ, để bán cỏ dây cho bà nội cháu.”
Phó Dân Hữu bật cười: "Trời lạnh nên ít ai mua cái này lắm, thứ này cũng chỉ dùng lúc mua quạt hương bồ thôi.”
Tô Doanh nhìn qua chỗ hàng hóa của Phó Dân Hữu, cô hỏi: “Chú ơi, chú có quen người bán quạt hương bồ ở chợ không ạ?”
“Quen chứ, ông chú Vương, lần nào cũng bày gần chỗ chú.” Phó Dân Hữu ngạc nhiên nhìn Tô Doanh: "Cháu muốn bán trực tiếp cho ông ấy à?”
Cô bé con này, lại có thể nghĩ được đến chuyện này.
Tô Doanh cười cười coi như cam chịu, suy nghĩ thật sự của cô là hợp tác với Phó Dân Hữu, nếu có thể mở được nguồn tiêu thụ, đến lúc đó bọn họ sẽ bán sỉ. Đương nhiên hàng hóa không chỉ là mấy món chẳng đáng bao nhiêu tiền như mũ rơm, hộp cỏ, quạt hương bồ, mà là sản phẩm nhà nông, vật dụng hàng ngày được nâng đến sản phẩm công nghiệp sẽ mở ra một nguồn tiêu thụ lớn.
Thập niên 80, đến phương nam buôn bán đồ điện và quần áo, cũng là một cách kiếm tiền rất khả thi.
Dù sao cô vẫn còn nhỏ, có rất nhiều thời gian.
Công cuộc kiếm tiền đầu tiên của cô nhóc, bắt đầu!
_ _ _ _
Lúc này Tuyết Mai và Tráng Tráng từ nhà bà nội trở về, thấy Tô Doanh tới đây, Tráng Tráng lập tức lon ton chạy tới: "Chị nhỏ, cho chị ăn kẹo này.”
Cậu bé nhón chân đưa tay nhỏ mập mạp qua, bên trong có một viên kẹo hình múi quýt.
Loại kẹo này màu cam hồng, hình dáng giống múi quýt, bên ngoài phủ một lớp đường cát trắng, nhìn qua cực kỳ mê người.
Tô Doanh cười nhẹ, lắc đầu: "Em ăn đi, chị không thích ăn kẹo.”
Kẹo này rất đắt, chỉ một miếng như này thôi đã gần một đồng tiền, ở nông thôn thời này một đồng tiền có thể mua được một đến hai cân cải trắng.
Tráng Tráng vẫn cố chấp muốn cho cô.
Phó Dân Hữu đứng ở kia cười nói: “Tráng Tráng cho cháu, cháu cứ ăn đi Mạn Mạn.”
Ông ấy đã nghe vợ nói qua, Mạn Mạn hơi khác so với trước kia, có lẽ là lớn rồi nên hiểu chuyện, không còn chỉ muốn chiếm lợi rồi lừa Tuyết Mai, ngược lại còn chủ động giúp dỗ con nín khóc nữa.