Ngày hè nắng nóng oi ả, quả thật có thể nắng cháy da, nhưng mà không thể ra ngoài làm việc.
Phơi dưới cái nắng như thế, ai mà cũng không muốn.
Bà cụ Chương nghe cô nói rành mạch lưu loát như vậy, có lẽ là Phó Dân Hữu dạy cho cô, nhưng vẫn không chịu thua: "Đã nói cháu là con nhóc ngốc mà cháu còn không chịu nhận, ngày mùa đông cháu bán mũ rơm kiểu gì? Ai mà buồn mua?”
Cỏ dây này cũng chỉ dùng lúc mọi người rảnh rỗi, mua về cũng rẻ, mang về cất rồi chờ mùa hè dùng.
Dù sao xuân hè đều bận, chẳng có mấy người có thời gian bện dây.
“Bà nội, nếu để bà bện dây làm mũ, thì quanh năm suốt tháng bà làm được mấy cái? Dĩ nhiên là bán cho người chuyên bán mũ rồi. Mùa hè người đó sẽ bán mũ rơm, nhưng không phải đến mùa đông cần chuẩn bị nguyên liệu sao?”
Dù sao cũng không tách ra khỏi sản xuất làm buôn bán, đội sản xuất cũng phải tham gia làm việc nhà nông.
Tô Doanh dự định trước, dù sao dựa vào việc này cũng không kiếm được nhiều tiền, chỉ là thử xem mà thôi.
Không thử thì cũng sẽ không biết cái gì phù hợp, nếu có thể tìm được mối nào có cơ hội, cũng có thể huy động nhóm phụ nữ làm việc này, có người sản xuất thì sẽ có người tiêu thụ.
Còn cô, thì tranh thủ làm nhà thầu nhỏ.
Đương nhiên, cô thấp cổ bé họng sợ người ức hϊếp, nên cần tìm người giúp đỡ.
Dựa theo hiểu biết của cô đối với Phó Dân Hữu, ông ấy là người nhiệt tình chính trực, chỉ cần ông ấy đồng ý thì nhất định sẽ thật lòng giúp đỡ, hơn nữa còn khinh thường chơi mấy trò mánh khóe, là một người hợp tác đáng tin cậy.
Hôm nay, cô muốn đi theo Phó Dân Hữu thử nghiệm xem sao.
Cuối cùng bà cụ Chương không còn lời nào để nói, lấy một ít tiền xu lẻ trong hộp gỗ nhỏ mà mình để trên bàn, đếm mấy đồng rồi đưa cho Tô Doanh.
Lúc Tô Doanh cầm lấy tiền, bà cụ Chương thấy thịt đau nhói, vội vàng lấy về hai xu: "Một xu cũng không được để mất đấy.”
“Yên tâm, sẽ không mất đâu ạ.” Tô Doanh làm lơ ánh mắt xót của của bà cụ, đặt tám xu tiền vào trong túi áo bông của mình, cõng dây cỏ trên lưng đi tìm Phó Dân Hữu.
Thường ngày Phó Dân Hữu gánh hàng xuống nông thôn bán tạp hoá, đến phiên chợ thì đi họp chợ, chủ yếu bán mấy thứ đồ dùng nhỏ linh tinh vụn vặt hàng ngày như kim chỉ, cúc áo linh tinh gì đó.
_ _ _ _ _ _ _ _