Tô Doanh khẽ gật đầu.
Tô Doanh thấy Lương Mỹ Anh vui vẻ như vậy, có chút buồn bực, sai đi cắt mấy cây rau chân vịt thôi mà vui vẻ cứ như thể nhặt được một thằng con trai mũm mĩm về vậy?
Chờ Tô Doanh đun sôi, là có thể nhét thêm củi để nó tự đun dần dần, hấp thêm một chút nữa, chờ đồ ăn bên trong hấp chín là được.
Sau đó cô đi vào nhà thu dọn đống dây cỏ bện kia với bà cụ Chương.
Bà cụ Chương bện dây vừa nhanh vừa đẹp, trên cột bên vách tường treo đầy dây đã bện. Thứ này không có trọng lượng, dùng dây thừng bó lại, Tô Doanh cũng có thể vác được rất nhiều.
Hôm nay sẽ mang đi bán, Tô Doanh muốn đi theo Phó Dân Hữu xem thử, tối hôm qua cô đã nghĩ xong rồi.
“Bà nội, bà đưa trước cho cháu một ít tiền lẻ một hai xu đi.” Cô phải làm cho bà cụ Chương quen với việc đồng ý yêu cầu của mình, đòi tiền là đưa.
Bà cụ Chương vừa nghe còn chưa kiếm được tiền đã đòi của bà, đây chẳng phải là xẻo thịt sao? Bà trừng mắt liếc Tô Doanh một cái: "Cháu định làm gì?” Chắc là con mụ già Lương Mỹ Anh kia xúi giục con đòi tiền rồi.
Tô Doanh nghiêm túc nói: “Nếu mà người ta không mua tròn số, thì cháu phải thối lại tiền lẻ còn gì?”
Bà cụ Chương cười nhạo cô: “Úi dào, cháu biết cộng trừ chắc?” Bà cụ cũng không trông cậy vào việc Tô Doanh sẽ bán được, chẳng qua là muốn để cho Tô Doanh cầm đi nhờ Phó Dân Hữu bán, nói sẵn một mâm hai đồng tiền, như vậy cô cũng hiểu rõ.
Tô Doanh: “Chút ít dây như vậy, cháu vẫn tính được.”
Vì để làm cho bà cụ Chương bớt lo, cô bèn liến thoắng mà tính số một chút, tuy cũng chỉ là phép cộng trừ trong hai mươi đổ lại, nhưng cũng nghe thấy bà cụ Chương sửng sốt, thấy cháu gái lớn còn tính toán nhanh hơn cả mình, không khỏi lại có chút bất ngờ với Tô Doanh.
Con nhóc này đúng là không giống với lúc trước!
Tính xong rồi, Tô Doanh nói với bà cụ Chương: “Bà nội, bà có thể thử bện mấy dây mà không tách ra ấy, dùng nguyên cây cỏ mạch để bện đi ạ.”
Bà cụ Chương xùy nói: “Cháu cũng biết, bện như vậy vừa thô vừa cứng, làm được gì đâu?”
Tô Doanh: “Làm mũ rơm ạ.”
“Xùy!” Bà cụ Chương khịt mũi coi thường: "Nón của nhà chúng ta toàn mua về dùng, cũng chưa thấy dùng dây cỏ bện làm bao giờ, cháu nghĩ thừa rồi.”
Thấy bà cụ Chương không phục, Tô Doanh bèn nói: “Mua một cái nón như thế cũng phải tốn sáu bảy xu đúng không ạ? Đắt như vậy nhưng mà cùng lắm cũng chỉ dùng được hai năm. Nếu mà trời mưa đội thì còn được, nhưng che nắng thì chẳng phải là quá nóng sao? Nếu mà có một cái mũ rơm, mùa hè nắng to đội vào có gió mát lùa, có phải là tốt hơn không?”