Tráng Tráng ngồi ở trên xe gỗ, mặc áo bông thật dày trông như một cục bông. Cậu bé cũng hát theo, Tô Doanh dạy nó một lần là biết, cậu bé hát còn dễ nghe hơn cả Tuyết Mai.
Dọc theo đường đi, mấy đứa trẻ nói nói cười cười trông rất hòa hợp, điều này làm cho Phó Dân Hữu rất ngạc nhiên.
Phải biết rằng hằng ngày hai chị em nói chưa đến mấy câu đã cãi nhau om sòm lên rồi, trước giờ chưa từng hài hòa như vậy.
Ừ, quả nhiên là lớn hơn hiểu chuyện hơn rồi, Phó Dân Hữu thấy vui thay Mạn Mạn, trẻ ngoan nên cũng đừng để cho Lương Mỹ Anh dạy dỗ mù quáng.
Rất nhanh đã đến chợ.
Nơi gọi là họp chợ ở nông thôn thời này, thật ra chính là ở trên một bãi đất trống bên đường, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đầu tiên. Hàng hóa bán trong chợ cũng cực kỳ đơn giản, đa phần toàn là một ít hàng nông sản, lương thực, rau dưa, trứng gà, gà thỏ gì đó, nhưng mà mấy loại hàng như kiểu vải nố hay quần áo cũng không thấy bán, mấy đồ đắt đỏ hơn lại càng không có.
Tô Doanh nhìn thử, cả chợ cũng chỉ có mỗi Phó Dân Hữu là bán tạp hóa nhỏ kiểu này, cho nên việc buôn bán không tồi, hơn nữa tổng cộng cũng không có nhiều chỗ bày bán, phần lớn toàn là xã viên bỏ hàng nông sản của nhà mình ra bán.
Phó Dân Hữu tìm tới chỗ hay bán, dừng xe đẩy bánh gỗ lại, lần lượt bày từng món tạp hoá ra cho người ta chọn lựa, Tô Doanh cũng chủ động giúp ông ấy.
Bên cạnh chính là ông Vương, chủ yếu bán một ít sản phẩm thủ công, nào là muỗng, đồ cào, chày gỗ, lược gỗ vân vân.
Vào mùa hè, ông Vương sẽ bán quạt hương bồ, áo tơi linh tinh gì đó.
Phó Dân Hữu đưa cho ông ấy xem đống cỏ dây kia: "Ông Vương, ông xem thử đi, chỗ cỏ dây này bện có khi còn gọn gàng hơn của những nhà khác đấy.”
Ông Vương cười nói: “Chú em à, cỏ dây thì đẹp thật, nhưng mà tôi bán quạt hương bồ chứ đâu bán cái này. Bây giờ người ta toàn mua quạt hương bồ về, rồi mua ít cỏ dây tự khâu vào thôi.” Thậm chí có nhiều người còn tự bện, nếu không bện thì cũng lấy trứng gà đổi hai mét ở trong thôn là cũng đủ dùng.
Tô Doanh: “Ông chú Vương, một cái quạt hương bồ của ông bán một hào hai xu, nếu mà dùng cỏ dây bao thêm vào, bán một hào ba xu người khác cũng sẽ thích. Với cả, đến lúc đó có thể thường xuyên vào trong thành bày quán nữa.”