Mặc dù trong lòng Tô Doanh khó chịu, nhưng cũng hoàn toàn không thể hiện ra điều gì trên nét mặt, “Có giữ lại, nhưng con cũng ngại.”
Lương Mỹ Anh bỏ gáo hồ lô xuống, ném ít thóc vỡ ở trong tay lên trên mặt đất, phủi phủi tay, đi đến bên cạnh Tô Doanh giữ lấy bả vai cô, “Mạn Mạn, con tới đây, mẹ nói với con mấy câu.”
Trận dạy dỗ tối hôm qua có vẻ như hoàn toàn không có tác dụng thì phải.
Tô Doanh không cần nghĩ cũng biết bà ấy muốn nói gì, nói qua loa: “Lời mẹ nói con đều nhớ kỹ mà, nhưng mà vừa mới đến đã ở lại nhà người ta ăn cơm sẽ bị cười cho, mẹ cũng không muốn bị người ta nói này kia sau lưng mà đúng không.”
Mẹ nghĩ là ai cũng có da mặt dày được như ông chồng mình chắc?
Lương Mỹ Anh cảm thấy cô nói có lý cũng không bắt ép cô nữa, lại cẩn thận hỏi chuyện tối hôm qua, mẹ Tuyết Mai có bày ra sắc mặt gì không, có cho ăn củ cải hay là quả táo gì không.
Quả táo?
Tô Doanh giật giật khóe miệng, trong trí nhớ của nguyên chủ ở nhà còn chưa từng ăn táo bao giờ, đến nhà người ta một đêm đã đòi ăn táo? Trời mùa đông thì sao người ta có thừa nhiều tiền như vậy mà mua táo chứ?
Cô trả lời qua loa mấy câu.
Trong lòng Lương Mỹ Anh khó chịu, nhưng mà trước giờ bà đối xử với con gái lớn không tệ và cũng rất coi trọng, dù gì Mạn Mạn trông xinh đẹp, hơn nữa còn là con gái cả, cho nên cũng phải xem trọng mà liếc mắt một cái.
Bà có tức giận cũng chỉ xả lên trên đầu Nhị Mạn Nhi, hét về phía phòng đông: “Nhị Mạn Nhi, Nhị Mạn Nhi! Sao vẫn còn chưa xuống giường? Cả ngày ham ăn lười làm, mày muốn bị nuôi thành dòi à!”
Tô Doanh:… Tài nghệ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe của bọn họ đúng là xuất thần nhập hóa. (Chỉ cây dâu mắng cây hòe: ý nói vì không tiện mắng thẳng mặt nên mượn một sự kiện khác để tỏ thái độ.)
Quả nhiên, phòng đông liền truyền ra giọng nói tức giận của bà cụ Chương, “Con gà đáng chết nào thế, mới sáng sớm đã cục tác ồn ào, có cho người ta ngủ không hả. Tao từng này tuổi rồi, sống cũng không yên nữa.”
Vậy là màn chỉ cây dâu mắng cây hòe thường ngày của cặp mẹ chồng nàng dâu cứ thế mà bắt đầu.
Tô Doanh không mấy quan tâm, bèn nói đi ôm cỏ giúp làm bữa sáng.
…
Lương Mỹ Anh còn phải ra ngoài ruộng cắt hai cây rau chân vịt về, bà ấy xách sọt, cầm xẻng nhỏ đi ra ngoài.